Edit by Tiêu Tiêu
Đế Tiểu Vân vốn còn muốn đấu với Sở Y Y một phen, nghe được lời đám người cảm thán, lập tức nổi trận lôi đình.
"Cái gì? Bán cháu ta? Còn muốn phóng hỏa thiêu hắn? Là tên hỗn đản nào làm?"
Hắn là Thái tử Yêu giới, thân phận tôn quý cỡ nào? Còn có người muốn bán hắn?
Vừa nhắc tới chuyện này, Sở Y Y nghiến răng nghiến lợi: "Đâu chỉ thế, những người kia vì một viên đan dược Tam phẩm còn muốn bán Bạch Nhan làm thϊếp, nếu không phải Bạch Nhan chạy nhanh, Tiểu Thần Nhi có được sinh ra hay không còn chưa biết."
"Còn có chuyện này?"
Tẩu tử của nàng sau này thuộc về Yêu giới, được chú định làm thê tử lão ca, lại có người lỗ mãng như thế? Đây là không để Yêu giới vào mắt đúng không?
Lúc này vì Đế Tiểu Vân quá giận nên quên mất, căn bản Bạch Nhan và Bạch Tiểu Thần còn không biết đến chuyện Yêu giới.
"Đương nhiên! Bạch gia kia thực sự vô cùng ghê tởm! Những ngày qua, Bạch Nhan một mình bên ngoài, mang theo Tiểu Thần Nhi lưu lạc tứ phía, không biết ngậm bao nhiêu cay đắng, chịu bao nhiêu tủi nhục, đến khi nhóm sư công mang theo bọn họ về, trên người Bạch Nhan không có chỗ nào không bị thương."
Mũi Đế Tiểu Vân chua chua, có cảm giác muốn rơi lệ.
Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng chịu cực khổ, nhưng nàng có thể tưởng tượng được quãng thời gian mà Bạch Nhan và Bạch Tiểu Thần chịu đựng.
Mà tất cả, đều do những kẻ đã làm tổn thương bọn họ!
"Đợi một chút, ngươi nói Bạch gia sao? Tại sao cái họ này lại quen như thế?" Đế Tiểu Vân nhíu mày, trầm tư.
Sở Y Y liếc nhanh một cái: "Mẫu thân Tiểu Thần Nhi họ Bạch."
"Không. Không đúng!" Nhất thời Đế Tiểu Vân không nhớ nổi, ánh mắt thoáng liếc qua, trông thấy Bạch Chỉ đứng bất động sau đám người, lập tức nhảy dựng lên, "Họ Bạch hỗn đản kia, vừa rồi chính nàng gạt ta!"
Hỗn đản này chẳng những tự nhận quen lão ca, còn ở trước mặt nàng hãm hại tẩu tử và Thần Nhi! Thật sự xem nàng ngu sao?
Sở Y Y nhìn theo ánh mắt Đế Tiểu Vân, trông thấy Bạch Chỉ ngây ngốc trong đám người, hai con ngươi phun trào lửa giận.
"Tiện nữ này còn dám nghênh ngang tứ phía? Năm đó Bạch Nhan còn ở Bạch gia, không ít lần bị nàng khi dễ!"
Tục ngữ nói, mặc kệ cừu hận lớn bao nhiêu, một khi gặp chung địch nhân, đều sẽ chung một mối thù.
Hiện tại Đế Tiểu Vân và Sở Y Y chính là như vậy!
...
Giờ khắc này, Bạch Chỉ đứng sau đám người, đáy mắt một mảnh ngu dại, nàng không rõ chuyện này là sao?
Đế cô nương không phải sẽ trừng phạt con hoang sao? Tại sao lại biến thành nhận thân?
Bởi vì Bạch Chỉ không nghĩ ra điểm này, dẫn đến nàng bỏ lỡ cơ hội trốn thoát.
Đợi đến lúc nàng muốn đi, đã thấy Đế Tiểu Vân và Sở Y Y hung hăng đi tới, khí tức kia khiến nàng khó khăn nuốt nước miếng một cái.
"Đế cô nương, có phải ngươi hiểu lầm rồi không... Hắn không thể nào là nhi tử Đế Thương. "
Đế Tiểu Vân đá Bạch Chỉ ngã xuống đất, hung hăng giẫm lên.
"Ngươi đang mắng ta ngu? Ngay cả cháu cũng không nhận ra?"
Trò cười!
Đế Tiểu Vân nàng ngu, cũng không có chuyện không nhận ra cháu trai!
"Ta..."
Bạch Chỉ vừa định giải thích, Sở Y Y lại cho một cước, đá đúng vào cột sống của nàng, khiến nàng ta đau mà thét lên.
"Y Y, các ngươi đang làm gì thế?"
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc truyền tới.
Khi Sở Y Y quay đầu lại, liền gặp Lam Tiểu Vận ôm trong ngực một con hỏa hồ đi vào.