Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 150

Chương 150

Trong phòng ăn chợt trở nên vô cùng an tĩnh, người đàn ông bưng cái chén, rất chậm rãi uống trà, mà ánh mắt của Triệu Mạt Thương sững sờ mà ngẩn người.

Nam nhân nho nhã… Thì ra Thương Thần Nho chính là Chu gia công tử si tình, thảo nào trên người luôn mang theo khí chất xuất trần, cũng khó trách lúc nhìn bức ảnh của người vợ đã mất của mình luôn là dạng thần tình như vậy.

Tiểu Đản của cô, là con của đôi vợ chồng yêu nhau như vậy, không chỉ kế thừa ưu tú của cha mẹ, càng thừa kế thâm tình của cha mẹ.

“Tiểu Thương Nhi, con nói xem, cô gái kia gia thế bình thường, có phải vẫn luôn liên lụy Chu gia công tử hay không? Có phải cái gì đều không giúp được Chu gia công tử hay không?” Thấy ánh mắt của cô dần dần mang theo vui vẻ, độ cong nơi khóe miệng càng phát ra ngọt ngào, người đàn ông nhấp một ngụm trà sau đó thản nhiên hỏi.

Triệu Mạt Thương lại là sửng sốt, tiếp theo cảm giác thông thoáng sáng sủa ở trong đầu tản ra, tâm cũng theo sáng lên, cười đến mức dị thường tự tin, “Chú, cám ơn người, con hiểu được. “

“Tiểu Thương Nhi nhà chúng ta quả nhiên thông minh. ” người đàn ông thanh lãng cười cười, nhấn chuông để cho người phục vụ mang thức ăn lên, đối với Triệu Mạt Thương nói, “Ăn cơm đi, đều đã lâu như vậy, nếu như làm cho con đói bụng, Thương Mặc thực sự sẽ đến cùng ta liều mạng. “

“Em ấy sẽ không dám. ” nhớ tới Thương Mặc đối với mình thường xuyên thường xuất hiện bộ dạng tính hờn giỗi của trẻ con, trong lòng Triệu Mạt Thương tràn đầy hạnh phúc, sau khi nói xong, cầm điện thoại di động lên đặt mua vé máy bay ngày hôm sau hồi trở lại thành phố X.

“Con muốn trở về?” Đang châm trà trong chén cho Triệu Mạt Thương người đàn ông nghe được cô đặt vé máy bay, hơi hơi nhíu nhíu mày lại cả thấy rất khó hiểu.

“Vâng, hai ngày nay tâm tình của em ấy không ổn định, con trở về cùng em ấy vài ngày sẽ trở lại. ” Triệu Mạt Thương bình tĩnh nói, tiện đà liễm khởi lông mi, “Nhưng, ngày mai viện kiểm sát… “

“Ah, cái này không có việc gì. ” người đàn ông khoát khoát tay, ngồi trở lại, “Chu gia lão đầu tử sẽ giúp con giải quyết. “

“Dạ.” Triệu Mạt Thương gật đầu, cúi đầu liếc nhìn vòng ngọc trên tay, nụ cười làm thế nào cũng không ngừng được.

Con người vốn là như thế, luôn là vì một sự tình mà xoắn xuýt, một khi nghĩ thông suốt rồi, mọi thứ đều có vẻ như vậy vân đạm phong khinh.

“Đúng rồi, chú, cái kia… Triệu Niệm Chiêu là chuyện gì xảy ra?” Chợt nhớ tới ngày hôm nay xuất hiện người nam tử trẻ tuổi kia, Triệu Mạt Thương khó hiểu nhìn người đàn ông, “Hắn không phải là bị bắt đi sao? Còn có… “

Kỳ thực chú của cô cũng rất si tình nha, đặt tên cho con nuôi của mình cái tên như vậy.

“Nó là con nuôi mà ta thu nhận.” cửa bị nhẹ nhàng gõ, mở ra, phục vụ viên đem đồ ăn bưng lên, lời của nam tử vừa nói một câu liền không nói nữa, đến khi toàn bộ phục vụ viên rời khỏi đây, mới lại tiếp tục nói, “Bất quá lúc ta… Khụ khụ, trước khi chết vẫn không cùng ta ở cùng nhau, cho nên con không biết. “

“Hử… Dạ.”

“Về phần chuyện nó bị đuổi gϊếŧ, cũng không có gì, tiểu tử kia lúc đầu đúng là bị đuổi gϊếŧ, vừa lúc bị ta đυ.ng phải, liền tương kế tựu kế để những người đó cho rằng nó đã thật sự chết rồi.” người đàn ông đắc ý nói, vẫn không quên nhướng mày nhìn Triệu Mạt Thương, “Chú của con hiện tại cũng biết dùng mưu kế rồi. “

囧……

Triệu Mạt Thương không thể làm gì khác hơn là gật đầu, gắp đồ ăn đến trong bát người đàn ông, trong mắt giống như có hiểu ra, “Chú vốn là không có ý định gặp mặt con.”

“Đúng vậy, nếu không phải thấy con tinh thần sa sút như vậy, ai… Không nói không nói… ” Lần nữa xua tay, người đàn ông ấm áp nói, “Ăn cơm xong con liền về nhà thu dọn chút đi, không phải ngày mai phải về thành phố X sao?”

“Dạ, Vâng.” Triệu Mạt Thương lúc này thân lưu nơi này, tâm sớm đã trôi dạt đến ngoài mấy ngàn dặm thành phố X.

——–

Linh Lung vẫn coi chừng Lệnh Hồ Huyên, trừ phi đi WC, thì một bước cũng không rời.

“Linh Lung… ” Mặc trên người đồng phục bệnh nhân Uông Minh đi tới cửa, nhìn thân ảnh của Linh Lung, giống như thở dài gọi một tiếng, chậm rãi đi tới.

Ngay cả quay đầu cũng không có, yết hầu cũng tắc nghẹn không phát ra được âm thanh nào, Linh Lung có chút chết lặng mà nhìn trên giường bệnh như trước nhắm mắt – Lệnh Hồ Huyên, tay nắm thật chặt một tay của Lệnh Hồ Huyên.

“Linh Lung, em ăn nhiều một chút đi.” Uông Minh cầm trong tay chén cháo, sắc mặt tái nhợt.

Kỳ thực hắn vẫn không thể xuống giường đi bộ, nhưng là nghe Lâm Vũ Đồng nói Thiếu chủ sắc mặt không đúng, còn nói Linh Lung từ khi được cứu ra chính là một giọt nước cũng chưa uống một hạt gạo cũng chưa ăn, không nhúc nhích, không khỏi bắt đầu lo lắng.

Lại nói tiếp, trong bốn người hắn là lớn nhất, hắn so với Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung thì được Thương Thần Nho thu dưỡng sớm hơn, thậm chí so với khi Thương Mặc sinh ra cũng còn sớm hơn.

Hắn vẫn luôn đem Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung coi như em gái, lúc này thấy hai người một người hôn mê một người không ăn không uống, nơi nào chịu tiếp tục tại trên giường tiếp tục nằm.

“Anh chớ nên xuống giường. ” trong đầu đã một mảnh hỗn độn, miễn cưỡng còn nhớ rõ Uông Minh bị trọng thương, Linh Lung quay đầu, con mắt đã sưng đỏ, mũi cũng đã hồng hồng.

“Anh tới thăm em một chút. ” Uông Minh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, cầm trong tay cháo đưa tới trước mặt cô, “Cũng nên có chút thể lực mới có thể tiếp tục trông coi Lệnh Hồ a. “

Linh Lung trầm mặc vài giây, tiếp nhận chén cháo, “Cám ơn anh… Uông Minh ca… “

Cái chữ “Ca” kia thấp không thể nghe thấy, Uông Minh lại nghe nhất thanh nhị sở, vỗ nhè nhẹ một cái lên đầu Linh Lung, “Nhanh ăn đi. “

“Ừm.” Linh Lung mở ra cái nắp từng miếng từng miếng mà ăn xong cháo trong chén, ánh mắt như trước dính vào trên người Lệnh Hồ Huyên không hề rời đi.

Ăn xong cháo, Linh Lung đem chén kia để qua một bên, cầm chặt tay Lệnh Hồ Huyên tiếp tục xuất thần nhìn.

Ngày bình thường luôn có thói quen cùng cái nữ nhân như cái yêu tinh này giận dỗi, luôn không thích nàng ấy bộ dạng diêm dúa lòe loẹt khiến người khác nhìn thấy, lúc này thấy nàng nằm ở trên giường, lại hận không thể làm cho nàng lập tức tỉnh lại, tiếp tục bộ dạng điên đảo chúng sinh tai họa nhân gian.

Thẳng tắp nhìn Lệnh Hồ Huyên, nhìn xem Linh Lung một chút, chợt thấy được một hồi buồn ngủ kéo tới, vùng vẫy hồi lâu, cố gắng không để cho mình nhắm mắt lại, lại phát hiện cơn buồn ngủ tới như con mãnh thú và dòng nước lũ khó có thể ngăn cản, rất nhanh liền chịu không được mà ghé vào bên giường ngủ gục, tay vẫn như cũ lôi kéo tay Lệnh Hồ Huyên không nỡ buông ra.

Uông Minh đứng ở một bên nhìn thấy Linh Lung như vậy, thở dài, ý bảo thủ hạ dìu hắn tới đem áo khoác trên người của hắn choàng lên trên người Linh Lung, lúc này mới lần nữa bị đở rời khỏi phòng bệnh trở về phòng bệnh của mình.

Trong chén cháo kia có bỏ thêm thuốc ngủ, nếu không phải là như thế, sợ rằng Lệnh Hồ Huyên không có tỉnh, Linh Lung cũng đã ngã xuống.

Thiếu chủ hết lần này tới lần khác vào lúc này xảy ra vấn đề…

Nghĩ đến Thương Mặc, Uông Minhnằm chết dí trên giường bệnh không thể làm gì thở dài, ánh mắt ảm đạm.

Nghe nói Tằng Manh không cứu được.

Từ nhỏ đến lớn tâm tư của hắn vẫn đặt ở trên người Thương Mặc, chuyện này người biết không nhiều lắm, bang chủ Thương Thần Nho một cái, Liên Ám một cái nữa, hơn nữa sau khi lớn lên, thông minh tột cùng thường thường có thể đi qua chi tiết nhỏ thấy rõ lòng người – Lệnh Hồ Huyên, tổng cộng mới ba người.

Không nghĩ tới chính là, Tằng Manh cô gái thoạt nhìn vô cùng nhu nhược, lại là một con cờ địch nhân mai hạ bên cạnh, nhưng lại đoán được tâm tư của hắn.

Hắn quả thực chưa từng thích Tằng Manh, cho tới nay ý niệm trong đầu chính là ở bên cạnh bảo vệ Thương Mặc, Tằng Manh với hắn mà nói, chỉ là dùng để che giấu tâm tư mà thôi, chí ít, trì độn như Thương Mặc, thực sự vẫn cho rằng người hắn yêu là Tằng Manh không phải sao?

Nhắm mắt lại, ép buộc chính mình không suy nghĩ thêm nữa, trong đầu lại trồi lên khuôn mặt của Tằng Manh, Uông Minh cười khổ hai tiếng, một lần nữa mở mắt ra, không tiếp tục cưỡng bách chính mình nữa.

Nếu như đời này muốn bị áy náy đè nặng như vậy, vậy thì đè nặng là được rồi.

——

Triệu Mạt Thương ở sáng ngày hôm sau liền tới thành phố X, cô mua vé máy bay sớm nhất, vừa xuống máy bay, liền thẳng đến Thương Mặc nơi đó.

Thương Mặc còn đang ngủ, trước khi cô lên máy bay, đặc biệt dặn dò Liên Ám không cần đánh thức Thương Mặc, mà mấy ngày liên tiếp bôn ba cùng đả kích, làm cho giấc ngủ này của Thương Mặc, kéo dài tới mười mấy tiếng đồng hồ.

Vội vã chạy tới trong biệt thự, bước vào nơi hơn nửa năm tới nay chưa từng bước vào, khóe miệng Triệu Mạt Thương giơ lên.

Mở cửa phòng mới vừa dự định đi vào, chợt giống như nhớ tới cái gì đó, cúi đầu liếc nhìn giày cao gót, cởi, chân trần cẩn thận từng li từng tí đi vào, đóng lại cửa phòng.

Chỉ là lấy sự mẫn cảm của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương ở bên cạnh vốn là theo thói quen sẽ không để cho chính mình ngủ như chết, vừa nghe đến âm thanh khép cửa lại, lập tức mở mắt ra, lại rất nhanh nhắm mắt lại, lắng tai nghe, tay lén lút mò tới gối đầu ở bên trong cất giấu dao găm.

Triệu Mạt Thương nào biết đâu rằng nàng đã tỉnh lại, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, ngồi vào trên giường, tay xoa gò má của Thương Mặc, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác được xúc cảm ấm áp bóng loáng trên mặt, buông tay đang nắm dao găm ra, Thương Mặc mở mắt ra, ngây ngốc nhìn Triệu Mạt Thương một lúc lâu, ngồi dậy.

“Đánh thức em sao?” Ôn nhu nhìn nàng, tay vẫn ở chỗ cũ trên mặt nàng nhẹ nhàng hoạt động, Triệu Mạt Thương một tay kia đem nàng một lần nữa đẩy ngã xuống giường, “Ngốc nhìn chị làm cái gì, ngủ tiếp. “

Cho dù đã nằm lại giường, Thương Mặc như trước vẫn duy trì bộ dạng ngốc ngơ ngác kia nhìn cô, thẳng đến Triệu Mạt Thương không thể làm gì nàng mà lắc đầu, muốn đem tay lùi về, mới lập tức nắm chặt tay cô không chịu buông ra.

” Tiểu Đản ngốc, chị cởϊ qυầи áo ra. ” Triệu Mạt Thương không thể làm gì nàng mà hôn một cái gò má của nàng, dụ dỗ nàng buông lỏng tay, lúc này mới đứng dậy từ trong tủ quần áo cầm đồ ngủ thay, đi tới bên giường nằm trên đó, đem Thương Mặc kéo vào trong lòng ngực mình, “Nhanh ngủ. “

Cọ xát đầy đặn cách mình gần trong gang tấc, Thương Mặc nghe lời nhắm mắt lại, tay vẫn ôm hông của Triệu Mạt Thương, rất nhanh mà lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Lúc này ngủ được vô cùng an ổn, không có ác mộng, không có cảm giác không an toàn, chỉ có an tâm.

Ôm lấy khóe miệng nhẹ nhàng cười cười, đem chăn kéo lên chút ít, Triệu Mạt Thương ôm Thương Mặc, rất nhanh cũng ngủ rồi.

Đêm qua sau khi về nhà thu thập đồ đạc, lại đem chuyện này cùng Đan Trác nói, nhân tiện gọi điện thoại thông báo Chu Nghiễn một tiếng.

Có chút sự tình nghĩ thông suốt rồi, lúc lại đối mặt Chu gia tựa hồ quyền thế ngập trời kia, cũng liền thản nhiên, nơi nào còn có cái gì sợ hãi bất đắc dĩ.

Vị trí ở viện kiểm sát Kinh đô, bọn họ muốn lưu hay không lưu cũng chẳng sao, dù sao, cùng lắm thì cô trở về thành phố X tiếp tục làm kiểm sát trưởng, còn có thể cùng Tiểu Đản yếu đuối nhà mình, không phải là rất tốt sao?

*******************