Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 1

Đêm tối, ngoài trời đang mưa tầm tã

“Rầm rầm…..”

“Mày đúng là đứa con gái bất hiếu. Thương Thần Nho ta không có đứa con gái như mày. Bây giờ mày ngay lập tức cùng với đứa con gái kia đoạn tuyệt quan hệ”

“Không. Con sẽ không làm”

“Mày cút đi cho tao”

“Bốp!”

“Thiếu chủ!”

“Oanh….”.

“Quân, mình đã về rồi đây….”

“Bốp!”

“Có chuyện gì vậy Quân???”

“Tôi đã nhìn lầm cậu. Cút đi!”

“Mình….”

“Cậu cút khỏi đây ngay lập tức. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa!”

“Quân…..!”

“Thiếu chủ!”

“Bệnh nhân liên tục sốt cao, nhiệt độ không hạ xuống được, hơn nữa màng tai của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, khả năng về sau….”

“Mặc nhi….!”

“Thiếu chủ!”

“Rầm Rầm Oanh….”

“Thiếu chủ, chị sao rồi. Tỉnh lại đi thiếu chủ” – Trong phòng tối đen như mực, không chút ánh sáng, bỗng nhiên bên ngoài trời sấm sét xẹt ngang qua cửa sổ, một bóng người đứng sát bên cạnh giường , lo lắng cho người đang nằm trên giường không ngừng giãy dụa.

“AAAAAAAAAAAA” – Người nằm trên giường bị cơn ác mộng hành hạ không ngừng giãy dụa, sau đó giật mình ngồi dậy, thở một cách khó nhọc, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn về phía cái người đang gần bên cạnh mình

“Cạch” một tiếng, đèn ngủ để ở trên đầu giường được thắp sáng lên, cái người đứng bên cạnh giường rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc được buộc đuôi ngựa một cách gọn gàng.

Cô gái trên mặt tràn đầy nét lo lắng “Thiếu chủ, chị lại gặp ác mộng nữa rồi….”

Người ngồi trên giường như trước thở phì phò không ngừng, không khỏi giấu đi thần sắc hoảng sợ trên mặt, ánh mắt hoảng hốt nhìn cô gái trước mặt, sau một lúc, rốt cuộc có thể bình tĩnh lại được, nhẹ nhàng nói “Linh Lung, cảm ơn em”

Đêm nay lại là một đêm mưa to, sấm sét giật đùng đùng bên ngoài, lại là chính cơn ác mộng khủng khϊếp ấy đeo bám, cũng chính là Linh Lung đánh thức mình dậy.

“Thiếu chủ!”, Cô gái tên Linh Lung, trên khuôn mặt như trước tràn đầy nét lo lắng, “Thiếu chủ, chúng ta đi gặp bác sĩ đi được không?”

Người nọ lắc đầu, hai tay run nhè nhẹ chống lên giường, cố gắng làm cho trái tim trải qua một trận kinh khủng bình tĩnh lại một chút.

Linh Lung đứng ở một bên nhìn, cũng không biết nói gì nữa, tay nắm thật chặt thanh kiếm võ sĩ đạo bên người. Thiếu chủ bị như thế này đã ba năm rồi, ngoài trời mưa to, sấm chớp Thiếu chủ sẽ bị như vậy gặp ác mộng khủng khϊếp, mà cô chỉ có thể đứng bên cạnh mà lo lắng, cái gì cũng không thể giúp được cho Thiếu chủ.

Người ngồi ở trên giường mắt đã nhắm lại, cố gắng hít sâu vài cái, lúc định lại thần mở mắt lại, ánh mắt mê mang như trước đã sớm biết mất, lúc này đây là ánh mắt sắc lạnh như lúc bình thường

“Linh Lung, có tin tức mới nào không?” – Nàng nhớ rõ, hôm nay là đáng ra là một ngày quan trọng

“Dạ có” – Lung Linh cung kính cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn người nọ nói ” Huynh đệ của Diệu Dương đường bên kia truyền đến cái tin tức, Thần Thuyền hội trưởng đã tự sát, chúng ta huynh đệ chỉ có vài người bị một vài vết thương nhẹ, không có ai bị trọng thương hoặc là tử vong.

Người nọ bước xuống giường, trên người mặc áo ngủ nhưng không thể che giấu được thân hình gầy yếu bên trong, đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài bầu trời mưa to gió lớn, làm cho cây cối xung quanh lay động một cách dữ dội, trầm giọng nói “Truyền lời tới Uông Minh hỗ trợ người nào đó trong Thần Thuyền hội làm hội trưởng”

“Dạ biết.” – Linh Lung gật đầu thật mạnh, bước đi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng

Người nọ vẫn đứng như vậy không có tí động tĩnh nào, như trước đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài bầu trời, mưa bụi bởi vì gió thổi mạnh theo đường cửa sổ mà tiến vào bên trong, làm lay động bên dưới áo ngủ, làm cho thân hình gầy yếu có chút run rẩy nhưng tràn ngập hứng thú, không có dự tính rời đi cửa sổ.

Đôi tay trắng nõn, gầy guộc thầy rõ cả khớp xương, nhẹ nhẹ dùng ngón tay gõ cửa sổ, đôi mắt sâu thẳm như đang cân nhắc việc gì đó.

Đêm, vẫn còn thực dài.

Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, nếu không phải ở trên đường cái ngẫu nhiên mấy chỗ trũng xuống có vài vũng nước mưa bên trong, thì chắc cũng không có ai nhìn ra đêm qua trời mưa rất to.

Trên đường X đại tá, một cái thân hình ăn mặc đơn giản nhưng vẫn sạch sẽ, gọn gàng, trên lưng đeo thêm một cái balo, mái tóc che khuất đi ánh mắt, không có bất kỳ ai nhìn ra một chút suy sút nào.

“Thương Mặc. Sao sớm như vậy?” – Trước mặt, một nữ sinh đang đi tới, vẻ mặt tươi cười, “Trên lưng còn mang theo balo, thoạt nhìn có rất nhiều sách nha, đúng là ngoan mà”

Nói xong, còn nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của người gọi Thương Mặc kia.

“Học tỷ cũng rất sớm mà” – Thương Mặc nắm thật chặt quai đeo balo, lộ ra nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời “Học tỷ phải đi phòng tự học đọc sách sao?”.

“Đúng vậy, sắp tới có cuộc thi nhân viên công vụ” – Nữ sinh khẽ cười nói, “Em cũng phải cố gắng nha!”

“Ừ” – Thương Mặc ngoan ngoãn gật đầu, “Kia học tỷ nhanh đi đọc sách đi, em không quấy rầy chị nữa.”

“Được rồi. Chị đi đây. Tạm biệt em nhé Thương Mặc”

“Tạm biệt học tỷ” – Thương Mặc lộ ra nụ cười, làm cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ tươi cười, vẫy tay chào tạm biệt nữ sinh đó

Nữ sinh cũng vẫy tay chào lại Thương Mặc, sau đó đi ngược lại với hướng của Thương Mặc.

Thương Mặc thản nhiên nhìn về hướng nữ sinh kia, khóe miệng giật nhẹ, tiếp tục hướng tới địa phương mà mình muốn đi.

Dọc theo đường đi, tiếp tục gặp vài người quen, Thương Mặc đều nhiệt tình hướng bọn họ chào hỏi, rốt cuộc cũng đến địa phương mà nàng muốn đến, thời gian từ lúc nàng đi từ ký túc xá đã hơn nửa giờ trôi qua.

Thương Mặc đứng ở trước cửa thang máy, ngẩng đầu nhìn thang máy đang từ lầu 8 chậm rãi đi xuống.

“Đinh” một thanh âm vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thương Mặc đi vào, ngón tay xinh đẹp nhấn nút số “7”

Hai tay nhét vào hai túi quần, cả người dựa vào một bên thang máy, trên mặt không còn nét tươi cười sáng lạn như lúc nãy nữa. Thương Mặc từ từ nhắm lại hai mắt lẳng lặng chờ.

Lại là thanh âm “Đinh” vang lên lần nữa, thế nhưng Thương Mặc lại không mở mắt ra, cửa thang máy chậm rãi mở ra, ánh sáng chiếu vào bên trong thang máy làm cho nàng hơi nhíu nhíu mày lại, lúc này mới mở mắt ra đi ra ngoài thang máy.

Đã quá quen thuộc thời gian mở cửa của phòng tự học, dĩ nhiên có người ở bên trong phòng tự học. Thương Mặc đi từng bước đến phía cuối hành lang, sau đó mới dừng lại.

Đi lên một bước, nhìn trước nhìn sau phòng học bị khóa, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười.

Lại nắm thật chặt quai đeo balo, Thương Mặc đi đến cửa sổ phía trước, mở ra một bên cửa sổ phía trước, thân thủ linh hoạt nhảy qua, tay nắm lan can cửa sổ nhảy xuống, nhưng lại không dự đoán được phía dưới bỗng nhiên trơn trợt, Thương Mặc đứng không vững, thân mình thẳng tắp hướng tới mặt sàn.

Một tay rất nhanh chống đỡ lên sàn, đem thân mình đáng lẽ ra nằm sấp xuống mặt sàn cư nhiên chuyển sang thành ngồi dậy, mông đặt dưới sàn, Thương Mặc trên trán chảy rất nhiều mồ hồi, tay đưa lên trán quẹt qua một bên, thở ra một hơi.

Nàng….Thiếu chút nữa là nằm úp xuống mặt sàn.

“Ha ha…” Một tiếng cười dễ nghe phát ra từ cửa phía sau góc vang lên, Thương Mặc một chút phản ứng cũng không có, như trước ngồi ở trên mặt đất ngẩn người.

Người ngồi ở trong góc sáng sủa có chút kinh ngạc nhíu nhíu mi, tiếp theo lại cau mày lại, đứng lên, dưới chân là đôi giày cao gót khoảng 3-4 cm hướng tới chỗ Thương Mặc đi qua.

Thương Mặt con ngươi chợt lóe ra một tia cảnh giác, tay phải nhẹ nhàng để ở mắc cá chân bên phải, làm như bình thường xoa xoa mắt cá chân, ngẩng đầu nhìn người đang đi lại đây.

Người đang đi đến thấy người nọ đang nhìn mình, không có dừng lại, tiếp tục hướng về phía trước từng bước đi đến, cúi đầu nhìn người nọ, đưa tay ra hướng về phía người trước mặt “Em có bị thương không?”

Người nọ thấy cô không nói lời nào, rõ ràng ngồi yên một chỗ giống như chết rồi, nhìn thẳng vào mắt của cô “Bị thương?”

Thương Mặc lắc đầu, tay chân cùng lúc đứng lên “Tôi không sao, cảm ơn chị”

Người nọ cười một cách lễ phép, cũng đứng lên, “Không bị thương là tốt rồi”

“Chị như thế nào ở đây?” – Thương Mặc hoài nghi nhìn người nọ, “Phòng học này trừ khi có chìa khóa, bằng không sẽ không mở”

Người nọ mỉm cười “Chị tới sớm, nhờ quản giáo bác Ngô ở dưới lầu giúp ta mở cửa”

Bác Ngô?

Thương Mặc suy nghĩ, vẫn là có chút không tin lắm, “Bác Ngô không thường cùng người khác nói chuyện, như thế nào lại mở cửa cho chị vào?”

“Chị không phải có nghĩa vụ giải thích cho em nhiều như vậy?” Người nọ thản nhiên nói, sau đó thanh âm trở nên nghiêm túc “Em luôn như vậy leo cửa sổ đi vào bên trong đây?”

Thương Mặc nhún nhún vai, ra vẻ không có gì cả, đi đến cái ghế bên kia cửa sổ, đặt balo lên đó, quay đầu, nhìn người nọ nói “Em cũng không phải có nghĩa vụ phải giải thích cho chị nhiều như vậy?”

Người nọ dường như không ngờ tới Thương Mặc cư nhiên nói với mình như vậy, ngẩn người, tiếp theo nhăn lại mi, cũng không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục ngồi vào chỗ của mình, lâm vào trầm tư.

Thương Mặc mở ra balo, ở bên trong lấy ra một cái laptop, cắm dây sạc vào, mở ra, tự nhiên làm chuyện của mình nên làm.

Nàng không biết tự nhiên ở đâu chui ra một cô gái, nàng không cần để ý.

Ngón tay ở trên laptop nhẹ nhàng gõ, ngẫu nhiên ngừng lại, đôi mắt chớp vài cái dường như tự hỏi vấn đề nào đó trong chốc lát, sau lại tiếp tục đánh chữ.

Cô gái ngồi ở góc sáng sủa bên kia, nghe tiếng bàn phím bị gõ ra âm thanh thanh thúy, nhịn không được lại đem tầm mắt nhìn tới người ngồi bên kia đang thật sự chăm chú đánh chữ.

Đúng là một con người kỳ quái.