Cả đêm Tô Lan ngủ không ngon.
Cô tốn cả một buổi tối, trằn trọc, vắt hết óc để nghĩ, cuối cùng đưa ra một lựa chọn khó khăn.
Khuôn mặt kia của Sở Tu cực kỳ giống bạn trai cô, cô sẽ tiếp cận Sở Tu trước, sau đó quyết định—— phải chăng còn có thể cứu vãn con trung khuyển nhà người ta.
Như bình thường Tô Lan ăn sáng, coi như trời yên biển lặng, cũng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bà Trần nhìn vành mắt đen của cô, không nhịn được nói: “Tiểu thư, sắc mặt cô không tốt.”
Tô Lan cười nói với bà: “Hôm qua ngủ trễ.”
Để che đi những quầng thâm xấu xí và nước da nhợt nhạt, Tô Lan cố ý trang điểm đậm, đôi môi đỏ rực, nhìn rất giống như đi dự tiệc.
Đến công ty, thư ký Lý báo cho cô biết, hôm nay Tô tổng không ở đây, sáng nay vừa bay đến thành phố B, phải mấy ngày nữa mới về.
Tô Lan gật đầu, bước chân tiến vào phòng làm việc, ngồi trên ghế một lúc, sau đó gửi một tin nhắn cho Sở Tu.
——Hôm nay cùng nhau ăn trưa.
Trả lời rất nhanh.
——Được.
Một chữ lời ít mà ý nhiều.
Ở trước mặt Tô Lan, Sở Tu là một người đàn ông ít nói, loại không nói nhiều lời chỉ nói ít hơn một từ, dù là lúc hẹn hò hay là sau khi cưới, Sở Tu đều giữ khoảng cách với cô, dịu dàng nhưng không thân mật.
Ai cũng có thể nghĩ, hắn ở trước mặt Đường Vân là một người đàn ông nói nhiều và ấm áp, một ngày ba bữa đều sẽ gọi điện cho Đường Vân, nhắc nhở cô ấy phải nhớ ăn cơm, trời lạnh phải mặt thêm áo, trời mưa phải mang dù.
Uống xong ly cà phê thứ hai, đến giờ cơm.
Đúng giờ, Sở Tu xuất hiện ở cửa.
Người đàn ông sạch sẽ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vẫn là gương mặt tuấn tú lịch sự trong trí nhớ, tóc ở trước trán bị gió thổi rối, kính gọng vàng che đi sự mệt mỏi trong mắt.
Sở Tu thấy cô, hơi sững sờ.
Tô Lan hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Sở Tu lắc đầu, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh choàng lên cho cô: “Không có gì, đi thôi”
Đến một nhà hàng Tây gần đó.
Sở Tu chọn vài món ngon, uống một miếng nước chanh nhân viên phục vụ mang lên: “Sao hôm nay lại trang điểm đậm vậy?”
Tô Lan lấy cái gương nhỏ trong túi, soi gương sửa sang lại tóc, hỏi ngược lại: “Anh không vui sao?”
Sở Tu cười nhạt: “Anh thích em trang điểm nhẹ.”
Ngón tay Tô Lan hơi khựng lại, như không có chuyện gì xảy ra nhìn hắn: “Bởi vì cô ấy chưa từng trang điểm đậm?”
Nụ cười trên mặt Sở Tu cứng lại, dần biến thành lãnh đạm xa cách.
“Lan Lan, chuyện này chúng ta đã nói rồi, em cũng đã nói là em có thể hiểu được——”
“Cụp” Tô Lan khép gương lại: “Sở Tu, anh nhớ nhầm rồi. Em nói là, em có thể hiểu được anh dùng thân phận bạn bè giúp đỡ cho cô ấy, chứ không phải cô ấy đi đâu anh đi đó, làm hết trách nhiệm của một người bạn trai.”
Sở Tu nói khẽ: “Đường Vân chỉ có anh là bạn.”
Tại một thời điểm như vậy, giọng hắn vẫn bình tĩnh và tự tin, từ tốn.
“Em cũng chỉ có một vị hôn phu.” Tô Lan cười nói: “Em chỉ hi vọng, vị hôn phu của em sẽ ở cùng em vào đúng ngày sinh nhật, anh cũng đã đồng ý. Sở Tu, yêu cầu của em quá đáng lắm sao?”
Trong mắt Sở Tu lóe lên một tia không kiên nhẫn: “Hôm qua anh cũng đã gọi điện cho bà Trần rồi, Đường Vân phát bệnh rất nặng, anh có thể làm sao? Để mặc cô ấy một mình trong bệnh viện sao? Sinh nhật năm nào cũng có, nhưng nếu như anh bỏ mặt Đường Vân, hoàn cảnh cô ấy tệ vậy, rất dễ xảy ra chuyện.”
Tô Lan càng mất kiên nhẫn với hắn: “Vậy anh dùng thân phận gì để giúp cô ấy? Vị hôn phu của người khác sao?”
Sở Tu im lặng rất lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, lúc này lại mở miệng, giọng nói lãnh lẽo chẳng có chút tình cảm: “Trước kia em không phải người chua ngoa như thế.”
Câu này vừa nói ra, Tô Lan cho rằng không cần nói nữa.
Sắc mặt hắn lạnh nhạt, ánh mắt như đang nhìn một kẻ xa lạ, chỉ một câu nói, phán quyết tính tình của cô.
——Chua ngoa.
Khi một người đang ông ngay cả qua loa có lệ với bạn cũng không muốn, hai chữ cứu vãn trở nên thật nực cười.
Tô Lan thầm nghĩ, đừng nói chỉ vẻ ngoài hắn giống Sở Tu đời thật, cho dù hắn thật sự là bạn trai cô, vậy cô cũng không thể nói gì hơn.
“Em nghĩ…” Tô Lan uống một hớp nước, duy trì nụ cười tao nhã đúng chuẩn kiểu đại tiểu thư, chậm rãi nói: “Chúng ta nên xa nhau một thời gian, để hai bên cùng bình tĩnh lại.”
Sở Tu rất bình tĩnh nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cười nhạt, sắc mặt cuối cùng cũng có chút chân thành: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Một bữa ăn không có chút hương vị gì.
Sở Tu vẫn đang dùng ánh mắt quan sát Tô Lan, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ khóc, sẽ ầm ĩ, chí ít sẽ tiếp tục trách móc hắn, mỉa mai hắn, nhưng không ngờ, chẳng có gì cả.
Vẻ mặt Tô Lan nhẹ như mây gió, có lúc còn tán gẫu với hắn đôi câu hời hợt, nụ cười của cô như một cái mặt nạ đeo trên mặt, giọng điệu ngày càng xa cách.
Tô Lan bình tĩnh thế này, lại khiến cho Sở Tu áy náy.
Hắn không hề nghi ngờ, người mà Tô Lan yêu nhất trên thế giới là hắn.
Lúc du học nước ngoài, hắn đến quán bar mỗi tối để uống rượu, uống đến say như chết, Tô Lan biết không khuyên được hắn, đành phải ngồi bên cạnh hắn giữ yên lặng, chờ hắn uống say thì lái xe đưa hắn về biệt thự, đỡ hắn lên giường, giúp hắn rửa mặt lau tay, tất cả mọi thứ đều tự làm.
Mỗi khi hắn tỉnh lại giữa đêm, chắc chắn sẽ thấy Tô Lan ở bên giường hắn học bài chuẩn bị kiểm tra, vì chăm sóc hắn, Tô Lan hy sinh khá nhiều thời gian, chỉ có thể thức đêm học bài.
Phát hiện hắn đang nhìn cô, thế nào cô cũng sẽ cong lên nở nụ cười mệt mỏi, vỗ nhẹ tay hắn, không nói lời nào.
Có người con gái như Tô Lan ở bên cạnh, cho dù là tâm địa sắt đá cũng có thể được ủ ấm, cuối cùng Sở Tu bị cô làm cảm động, ở cùng với cô.
Phần tình cảm này, xét cho cùng nó được xây dựng trên cơ sở cảm thông và thương xót.
Nhưng vẫn có chút tình.
Ăn cơm xong, Sở Tu lái xe đưa Tô Lan về công ty, trên đường đi hai tay nắm chặt vô lăng, đôi môi mỏng thành một đường lạnh, im lặng không nói. Dừng xe, Tô Lan chuẩn bị mở cửa đi, hắn bỗng cất tiếng: “Chờ một chút”
Một tay Tô Lan giữ chặt chốt cửa, khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
Khóe miệng Sở Tu giật giật, cười khổ sở, xuống xe đi một vòng, giúp cô mở cửa từ bên ngoài.
Động thái bất ngờ của người đàn ông, khiến Tô Lan hơi kinh ngạc, sau khi ra khỏi xe, nói với hắn: “Cảm ơn.”
Hai chữ rất bình thường, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sở Tu, sắc mặt hắn trầm xuống, đột nhiên chìa tay kéo Tô Lan vào ngực, thì thầm vào tai cô: “Lan Lan, cho anh chút thời gian.”
Hắn đợi rất lâu, cũng không nhận được câu trả lời của Tô Lan.
Sở Tu hơi bất an, đang định cúi đầu nhìn mặt Tô Lan, lại cảm nhận được hai cánh tay nhỏ của cô ôm chặt eo hắn, cô gái trong ngực hắn run rẩy, một mảng ảo trước ngực hắn trở nên ấm và ướt.
Chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Tô Lan buông tay rất nhanh, cúi đầu xoa mặt, ngước mắt nhìn hắn.
“Anh không được hối hận…” Cô đang cười trong hơi nước mông lung, nước mắt lưng tròng lại quật cường không chịu rơi xuống: “Tuyệt đối không được hối hận.”
Tô Lan bình tĩnh nhìn hắn, ngàn lời nói chỉ ở trong một ánh mắt. Cuối cùng, cô mở trừng hai mắt, hai giọt nước trong suốt cũng rơi xuống, đột nhiên rơi vào lòng hắn.
Cô xoay người, vẫn không quay đầu, để lại Sở Tu kinh ngạc nhìn bóng lưng cô.
*
Tô Lan về phòng làm việc, đóng cửa lại, soi gương sửa lại lớp trang điểm.
Nước mắt trên mặt chưa khô, nhưng ánh mắt của cô không hề có có chút thương cảm như vừa rồi, ung dung nhàn nhã, giống như thấy một người không liên quan.
Tay cô vừa đưa phấn lên mặt, vừa nhanh chóng gửi tin nhắn cho “Hoàng tiên sinh”
——Tiếp tục cố gắng.
Rất nhanh sau đó Hoàng tiên sinh gửi tới một biểu cảm “OK”
Tô Lan cười, trang điểm xong, nhắm mắt ngả người trên ghế nghỉ ngơi một lúc.
Lần này nhìn thấy Sở Tu, lúc ăn cơm, đủ để cô đưa ra quyết định.
Cái nón xanh này rất to và đẹp, hay là trả lại cho hắn đi.
Dựa theo cốt truyện gốc, sau khi Đường Vân sống lại, Sở Tu nhanh chóng bị Đường Vân kéo về, sau khi Sở Tu và Tô Lan chia tay, Tô Lan thay đổi phong cách của thiên kim tiểu thư kiếp trước, bắt đầu trở nên ác độc và chua ngoa, liên tục gây sự với Đường Vân, nhiều lần bị Đường Vân và Sở Tu làm bẽ mặt.
Một đại tiểu thư có nhân phẩm và tướng mạo rất tốt, kiếp trước vui vẻ làm mẹ, thay người nuôi con, chịu đựng bạch nguyệt quang và nốt chu sa của chồng, kiếp này vì Đường Vân sống lại, còn phải đóng vai nữ phụ độc ác, từng chút bị chà đạp trong bụi trần.
Dựa vào cái gì?
Tô Lan chưa từng chịu thiệt.
Cho nên, cô không chỉ muốn chụp nón xanh cho Sở Tu, còn muốn khiến hắn ân hận.
Khi nãy ôm và khóc ở cạnh xe, là diễn một màn kịch cho Sở Tu xem, hơn nữa là linh hồn còn sót lại của Tô Lan, vẫn còn chút lưu luyến cuối cùng đối với Sở Tu.
*
Những ngày sau đó rất bình yên.
Mặc dù quyết định muốn chụp nón, nhưng khi Tô Lan trong đêm khuya vắng người, cũng không khống chế được lo lắng——ai là người được hệ thống chỉ định dệt nón xanh với cô? Lỡ là bạn trai cặn bã Tống Thời Kiệt của Đường Vân kiếp trước thì sao bây giờ? Trong trường hợp cô phải lựa chọn giữa một người đàn ông bạo lực và một người đàn ông què thì sao đây? Cô chọn mang bé cún được không?
Tô Lan rất phiền não.
Hệ thống lười biếng lại chẳng đáng tin vẫn không nhắc nhở cô.
Cho đến ngày cha cô trở về, cô mới gặp NPC mà hệ thống chọn.
Tô Dương Trung gửi tin nhắn cho cô từ rất sớm, để trống thời gian buổi trưa, ông muốn ăn trưa với cô con gái bảo bối. Sáng hôm đó, thư kí Lý cũng nhắc nhở cô, buổi trưa có hẹn với Tô tổng, một giờ rưỡi Tô tổng còn có một cuộc họp.
Tô Lan đi sớm mười phút, tài xế Tiểu Vương đưa cô đến phòng tốt của nhà hàng.
Chỉ là không ngờ, Tô tổng một ngày trăm công nghìn việc ngay cả hẹn con gái ăn cơm cũng không có thời gian, bên cạnh còn có một người đàn ông khác khoảng bốn mươi tuổi, hai người đang bàn chuyện làm ăn, thấy nhân viên phục vụ dẫn Tô Lan vào đây, không hẹn mà dừng cuộc trò chuyện.
Cùng lúc đó, giọng nói máy móc của hệ thống bỗng dưng vang lên.
【Chú ý: Nhân vật manh mối Sở Trầm Lâu xuất hiện】
Nụ cười xán lạn của Tô Lan nháy mắt rũ xuống.
——Lạy luôn, khẩu vị nặng dữ vậy?
Sở Trầm Lâu… không phải là cha nuôi Sở Tu sao?!