Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2162: Hoa Hạ (2)

Edit: Sahara

Ông lão ngạc nhiên nhìn Vân Niệm Phong, đáy mắt nổi lên một tia hồ nghi.

Thật như vậy sao?

"Thầy ơi!" Vẻ mặt Vân Lạc Phong nghiêm túc hơn: "Năm đó, sau khi con mất tích đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe câu hỏi này, đầu tiên ông lão hơi sửng sốt, sau đó lại có chút buồn rầu.

Cuối cùng, ông chỉ lắc đầu rồi nói: "Con đừng lo, năm năm qua không có xảy ra chuyện gì cả. Cứ tới định kỳ là thầy lại đến nhà con quét dọn. Bây giờ con về rồi, cũng xem như vật về cố chủ."

Thực tế, sau khi Vân Lạc Phong chết trong vụ nổ, thi thể liền biến mất, nên suốt thời gian qua ông lão luôn nuôi một tia hy vọng, hy vọng đứa học trò ngoan của mình vẫn còn sống.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của ông lão đột nhiên vang lên, ông móc điện thoại ra, nhìn số hiển thị trên màn hình.

Ngay khi thấy số gọi tới, ông lão lại ngạc nhiên lần nữa.

"Alo!"

Người đầu dây bên kia nói cái gì đó, ông lão liền đưa điện thoại cho Vân Lạc Phong: "Tìm con!"

"Tìm con?" Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi lại.

Chuyện cô trở về đâu có ai biết, sao lại có người tìm cô?

Tuy nhiên, Vân Lạc Phong cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy điện thoại ông lão đưa sang.

Cô vừa đưa điện thoại lên tai thì đã nghe thấy giọng nói cực kỳ nôn nóng ở bên kia: "Lạc Phong, cậu mau tới bệnh viện Hoàng Bộ nhanh lên!"

"Vân Dật?"

Vân Lạc Phong nhận ra giọng đối phương, hơi bất ngờ: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ông nội tôi bị tai nạn giao thông!"

Vân Lạc Phong cau mày, đáp: "Chờ chút, tôi tới ngay!"

Nói xong cô liền cúp điện thoại, cũng không hỏi vì sao Nam Cung Vân Dật biết cô đang ở kế bên thầy. Vân Lạc Phong quay lại nhìn cha con Vân Tiêu.

"Vân Tiêu, Niệm Phong, Thiên Nhi, chúng ta tới bệnh viện một chuyến."

"Bệnh viện là gì ạ?" Vân Sơ Thiên ngước đầu nhỏ lên, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu: "Còn có, vừa rồi mẫu thân áp vật gì lên tai vậy? Sao mẫu thân có thể nói chuyện được với Nam Cung thúc thúc vậy ạ?"

"Mẹ không có thời gian giải thích với các con, cứu người quan trọng hơn!"

Dứt lời, Vân Lạc Phong bế Vân Sơ Thiên lên, Vân Tiêu cũng bế Vân Niệm Phong, hai người im lặng nhìn nhau rồi chạy nhanh đi.

Bóng dáng hai người biến mất nhanh như gió.

Ông lão ngơ ngác nhìn theo hướng Vân Lạc Phong đi, cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

______________

Bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu.

Nam Cung Vân Dật sốt ruột ngồi ở hàng ghế dọc hành lang, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu, đáy mắt đầy lo lắng.

"Đáng chết!"

Nếu....

Nếu lúc trước anh chịu theo Vân Lạc Phong học y thuật thật tốt, thì đâu đến nỗi vô dụng như bây giờ.

"Yên tâm, sẽ không sao đâu!"

Hồng Loan vỗ vỗ vai Nam Cung Vân Dật: "Chỉ cần Lạc Phong tới thì không có kỳ nan tạp chứng nào mà cô ấy không chữa được. Dù gia gia huynh đã chết, Lạc Phong cũng có thể kéo ông ấy từ điện Diêm La trở về."

Có lẽ lời an ủi của Hồng Loan có hiệu quả nên sắc mặt Nam Cung Vân Dật đỡ hơn một chút.

Đúng vậy!

Chỉ cần Vân Lạc Phong tới thì không có bệnh nào cô ấy không chữa được.

"Chặc..chặc..."

Đúng lúc này, một giọng điệu châm chọc vang lên, nét mặt người kia cũng đầy chế giễu: "Nam Cung Vân Dật, mày còn không biết xấu hổ mà nói ra câu đó? Nếu không phải ông nội tưởng mày đã chết, ưu sầu thành bệnh thì thể trạng ông nội đâu đến nông nỗi này."

"Ai ngờ, mày chẳng những không chết mà còn không biết chạy tới nơi nào, khi về còn dẫn theo một cô gái không rõ lai lịch."

Người nói chuyện là một thiếu nữ xinh xắn, trên người mặc váy công chúa, thái độ như một con công kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

"Hơn nữa, hôm nay, nếu không phải mày đột ngột xuất hiện, làm sao ông nội lại xảy ra tai nạn chứ?"

Nam Cung Vân Dật im lặng không nói, trước sau chỉ cúi đầu.

Trong cái nhà đó, chỉ có mình ông nội là thật lòng thương anh...

Thế nhưng, nhiều năm qua anh không về, sức khỏe ông nội đã sa sút nghiêm trọng. Ông nội vốn an dưỡng tuổi già ở viện dưỡng lão, không biết sao hôm nay lại đột nhiên lẻn ra ngoài, còn bị xe tông phải.

Đúng ngay lúc này anh lại trở về, nên tất cả đám người này mới đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.

Bọn họ còn nói tại vì anh trở về, ông nội cùng anh tâm linh tương thông mới chạy ra ngoài tìm anh rồi bị tai nạn.

Thực tế, sau khi anh về đến mới hay tin ông nội bị tai nạn.

"Câm miệng!" Hồng Loan giận dữ quát lên: "Chuyện này có liên quan gì đến Vân Dật? Là các người không chăm sóc tốt cho lão nhân gia kia, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu huynh ấy?"

"Vốn dĩ chính là lỗi của nó!" Thiếu nữ kia hất cằm, ngang ngược nói: "Nam Cung Vân Dật, nếu không phải người mẹ đê tiện của mày cướp đi địa vị của mẹ tao, mày nghĩ mày có thể trở thành trưởng tử nhà Nam Cung à? Mẹ mày chỉ là một tiểu tam chuyên đi chia sẻ tình yêu của người khác mà thôi."

Rầm!

Nam Cung Vân Dật vốn cúi đầu ngồi yên trên ghế lại đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt anh lúc này cực kỳ đáng sợ, lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ kia.

"Mày có thể mắng tao! Nhưng mày không được phép động đến mẹ tao!" Giọng điệu Nam Cung Vân Dật lạnh như băng, còn có một chút tàn nhẫn.

Đây là lần đầu tiên Hồng Loan thấy Nam Cung Vân Dật có dáng vẻ như thế...

"Chẳng lẽ tao nói sai à? Mẹ mày là một tiểu tam, tiện nhân!" Thiếu nữ vẫn không chút sợ hãi, còn hất cằm mắng tiếp.

Trước kia còn có ông nội thương gã, cô không làm gì được Nam Cung Vân Dật, bây giờ ông nội sắp không xong rồi, nhà Nam Cung không còn chỗ cho Nam Cung Vân Dật nữa.

"Nam Cung Lam!" Nam Cung Vân Dật nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt xẹt qua tia thị huyết: "Cuối cùng ai mới là tiểu tam hả? Sau khi mẹ tao gả cho người đàn ông đó, mẹ mày mới xuất hiện, sau đó mới sinh ra mày. Bây giờ mày lại vu khống mẹ tao là tiểu tam?"

Ngay cả tiếng ba Nam Cung Vân Dật cũng không gọi, đủ để thấy anh hận người đàn ông kia thế nào.

Có lẽ Nam Cung Lam bị ánh mắt khát máu của Nam Cung Vân Dật dọa sợ, thân mình hơi lung lay lùi về phía sau, nhưng cô ta bình tĩnh lại rất nhanh, hừ lạnh rồi nói: "Vậy thì sao? Hôn nhân giữa ba tao và mẹ mày chẳng qua là cuộc hôn nhân chính trị mà thôi, tuy mẹ tao xuất hiện trễ một bước, nhưng hai người họ là thật lòng yêu nhau, người không có được tình yêu mới chính là tiểu tam!"

Hồng Loan sợ ngây người.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người cướp phu quân người khác mà còn nói như chuyện đương nhiên thế kia. Nàng đúng là có chút bội phục da mặt dày của nữ tử này.

"Mày có giỏi thì lập lại lần nữa!"

Nam Cung Vân Dật đột ngột giơ tay túm lấy cổ áo Nam Cung Lam, ánh mắt mang theo tia ác độc: "Vốn dĩ tao không muốn đánh người ngay bên ngoài phòng cấp cứu, nhưng mày cứ luôn miệng vu khống mẹ tao. Nếu tao không lấy lại công bằng cho bà ấy, thì sao xứng đáng làm con?"

Nếu không phải tại đám người này...

Mẹ đâu có chết!

Anh cũng không trở thành đứa trẻ cô đơn một thân một mình.

Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng kể cho ai nghe về chuyện nhà của mình, ngay cả với Vân Lạc Phong, anh cũng chưa từng kể, đơn giản chỉ vì vừa nhắc tới đám người này, anh liền thấy buồn nôn.

"Mày muốn làm gì?"

Lúc này, Nam Cung Vân Dật đang túm cổ áo Nam Cung Lam, trên mặt lộ ra ý muốn gϊếŧ người. Ý niệm rõ ràng như thế làm Nam Cung Lam không khỏi run rẩy.

Chát!

Nam Cung Vân Dật không nhìn vẻ sợ hãi trên mặt Nam Cung Lam, anh tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta, một bên má của gương mặt xinh xắn đáng yêu lập tức sưng vù. Nam Cung Lam đau đến mức lập tức bật khóc.

"Nam Cung Vân Dật!"

Bỗng nhiên, một tiếng gầm từ phía sau truyền tới, chỉ thấy phía sau có một nam một nữ đang song song đi tới, khi hai người họ nhìn thấy Nam Cung Vân Dật đang túm cổ áo Nam Cung Lam, thì liền nổi giận.

"Mày đang làm gì đó hả?" Người đàn ông mặc một thân tây trang, ông ta bước tới trước mặt Nam Cung Vân Dật, lạnh giọng quát: "Mau buông em mày ra!"

Em?

Nam Cung Vân Dật cười khẩy.

Lúc trước, dù anh không ưa cái nhà đó, nhưng cũng chưa từng làm khó Nam Cung Lam. Bất luận Nam Cung Lam có nói gì, anh điều làm như không nghe thấy.

Tuy nhiên.....

Khi đến Vô Hồi Đại Lục, có lẽ do ảnh hưởng bởi hoàn cảnh ở đó, anh đã không còn do dự thiếu quyết đoán như trước nữa rồi.

"Tôi mặc kệ nó là ai, dám sỉ nhục mẹ tôi là không được!"

Phịch!

Nam Cung Vân Dật ném Nam Cung Lam qua một bên, làm cô ta ngã thật mạnh xuống đất. Đầu đập vào tường vang lên một tiếng kinh thật lớn, hai mắt Nam Cung Lam nổ sao, nước mắt không ngừng chảy ra.

"Tiểu Lam!" Người đàn bà xinh đẹp đi cạnh người đàn ông vừa tới la lên, rồi chạy nhanh tới ôm lấy Nam Cung Lam, hai mắt bà ta rưng rưng: "Con không sao chứ? Mau! Mau gọi bác sĩ!"

Lời người đàn bà kia vừa dứt, đám vệ sĩ đi theo liền phản ứng lại, một người nhanh chân chạy đi, lát sau, người đó quay lại cùng một vị bác sĩ.

"Bác sĩ, mau, mau coi con gái tôi làm sao?" Người đàn bà kia sốt ruột không thôi, cứ nhìn chằm chằm Nam Cung Lam không chớp mắt.

Mặt Nam Cung Lam lúc này hơi tái, trán cứ đổ mồ hôi không ngừng, cô ta cắn chặt môi, nhìn Nam Cung Vân Dật bằng ánh mắt hận thấu xương.

"Ả còn có thể trừng người khác như vậy thì có thể có chuyện gì chứ?" Hồng Loan liếc nhìn Nam Cung Lam, khóe môi cong lên độ cong châm chọc.

Lời của Hồng Loan chọc giận người đàn bà kia, bà ta lập tức đứng lên, tức giận nhìn Hồng Loan.

"Cô là cái thá gì? Lại dám ăn nói với người nhà Nam Cung chúng tôi như thế hả? Một cô gái quê mùa không biết từ đâu ra cũng vọng tưởng bước chân vào nhà Nam Cung. Chỉ cần một ngày còn có tôi ở đây, cô cũng đừng hòng bước chân qua ngưỡng cửa nhà Nam Cung một bước!" Người đàn bà kia lạnh lùng nhìn Hồng Loan, xong quay sang nhìn người đàn ông mặc tây trang kia, vẻ mặt tức giận lập tức đổi thành uất ức.

"Ông xã, anh coi Vân Dật kìa! Trước kia nó đâu có như vậy, nó có bao giờ đánh Tiểu Lam đâu, chắc chắn là do cô gái này xúi giục nó."

Người đàn ông kia nghe xong liền tức giận, lạnh mặt với Nam Cung Vân Dật: "Hai đứa chúng mày lập tức xin lỗi mẹ với em gái mày ngay!"

"Thứ nhất, mẹ tôi đã chết!"

Giọng Nam Cung Vân Dật còn lạnh lùng hơn: "Thứ hai, là Nam Cung Lam sỉ nhục mẹ tôi trước, phận làm con, tôi không thể trơ mắt nhìn người ta mắng mẹ mình."

"Thứ ba, từ đầu chí cuối, chỉ có mình tôi đánh Nam Cung Lam, liên quan gì đến Loan Nhi? Mắc gì Loan Nhi phải xin lỗi?"

Đừng nói Nam Cung Vân Dật, ngay cả Hồng Loan cũng thấy buồn cười, xem ra không chỉ Thất Châu Đại Lục mới có cực phẩm, Hoa Hạ này cũng khá nhiều đó chứ....

"Ba!"

Nam Cung Lam thoát khỏi trạng thái choáng váng hoa mắt, cô ta cắn môi, mắt ngập nước: "Là anh hai mắng mẹ trước, anh hai nói mẹ là tiểu tam, con vì tức quá nên mới phản bác lại. Anh hai chỉ nhắc tới chuyện con mắng mẹ anh ấy mà không đề cập tới chuyện trước đó."

Hồng Loan lại sợ ngây người.

Đổi trắng thay đen bậc này, nàng mới được thấy lần đầu tiên đó.

Khóe môi Hồng Loan bất giác cong lên...

"Đồ khốn kiếp!" Người đàn ông kia vừa nghe xong, quả nhiên lập tức nổi giận, lúc nhìn Nam Cung Vân Dật càng thêm lạnh lùng: "Lúc mẹ mày còn sống đã dạy mày như vậy đó hả? Đúng là không có gia giáo! Mỹ Tuyết là mẹ kế của mày, mày lại dám mắng bà ấy là tiểu tam? Tiểu tam thật sự chính là mẹ của mày mới đúng! Nếu không phải ông nôi mày bắt ép, mày cho rằng tao sẽ cưới mẹ mày hả?"

Nam Cung Vân Dật siết chặt nắm đấm, anh đã phải cố hết sức kiềm chế mới ngăn được mình không đánh người đàn ông này.

"Tao và Mỹ Tuyết chỉ là quen nhau quá muộn, nếu không, cơ bản là không có chuyện cưới mẹ mày." Người đàn ông liếc Nam Cung Vân Dật một cái rồi quay sang nhìn Triệu Mỹ Tuyết đang khóc không thành tiếng, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: "Mỹ Tuyết, em không cần để ý những lời này, anh biết em là người thế nào mà. Chỉ tiếc chúng ta gặp nhau quá muộn, nếu không, dù có cãi lại ba anh, anh cũng nhất quyết cưới em."

Lần đầu tiên có người làm chuyện đê tiện mà nói như chuyện đương nhiên thế này.

Cái gì gọi là gặp nhau quá muộn?

Một người đàn ông đã có gia đình, chẳng những đi nɠɵạı ŧìиɧ mà còn bức tử vợ lớn. Kết quả còn tuyên bố tình yêu là vô tội?

Dù bọn họ có yêu nhau thật lòng đi nữa cũng không thay đổi được sự thật rằng người đàn ông này đã có vợ.

Các bác sĩ và vệ sĩ xung quanh ai cũng âm thầm khinh thường, nhưng không ai dám lên tiếng.

Người đàn ông này không chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, cha của ông ta, cũng chính là ông lão đang nằm trong phòng cấp cứu còn là khai quốc công thần, dù bây giờ ông ấy đã về hưu, nhưng địa vị của ông ấy không có người nào thay thế được.

"Nể mặt ông nội, tôi tha cho ông lần này!" Thái độ Nam Cung Vân Dật lạnh hơn: "Nếu còn có lần sau, dù ông có là cha ruột tôi, tôi cũng không bỏ qua cho ông."

Anh không muốn làm ông nội lo lắng thêm, nên vừa rồi mới tha cho ông ta, bằng không anh đã sớm động thủ rồi.

"Có đứa con nào nói chuyện với ba mình như vậy không?" Người đàn ông kia không coi lời Nam Cung Vân Dật ra gì: "Mày không xin lỗi cũng được! Cô gái này.... Tao quyết không cho phép nó bước vào cửa Nam Cung gia nửa bước."

Nam Cung Vân Dật cười.

Nụ cười đầy khinh miệt cùng giễu cợt.

"Chuyện của tôi, không tới phiên ông can thiệp!"

"Mày....." Người đàn ông kia tức giận muốn túm lấy vai Nam Cung Vân Dật.

Nhưng từ trong người Nam Cung Vân Dật đột nhiên có một sức mạnh nào đó bộc phát, trực tiếp hất văng tay ông ta.

"Cút!"

Tích tích tích...

Ngay lúc người đàn ông kia nổi cơn thịnh nộ, đèn phòng cấp cứu chợt tắt, một vị bác sĩ đeo khẩu trang đi từ phòng cấp cứu ra.

"Bác sĩ!"

Người đàn ông kia không rảnh để ý tới Nam Cung Vân Dật, vội vàng chạy tới, hỏi: "Ba tôi thế nào?"

Bác sĩ nhìn người đàn ông kia, thở dài: "Vết thương quá nặng, hiện giờ bệnh nhân vẫn trong tình trạng hôn mê, nếu trong hai mươi bốn giờ mà bệnh nhân không tỉnh, vậy mọi người hãy chuẩn bị lo việc hậu sự...."

Hai mươi bốn giờ không tỉnh thì chuẩn bị hậu sự....

Thân mình Nam Cung Vân Dật lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất, may nhờ có Hồng Loan ở phía sau đỡ lấy mới giúp anh không té ngã.

"Nam Cung Vân Dật!" Người đàn ông kia siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn chằm chằm Nam Cung Vân Dật: "Nếu ông nội mày xảy ra chuyện gì, thì mày chính là kẻ đầu sỏ, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày."

Hồng Loan vốn đang vô cùng lo lắng, vừa nghe câu này liền nổi giận ngay lập tức: "Nam Cung lão gia gặp nạn, Vân Dật đã đủ khổ sở rồi, các người còn đổ trút trách nhiệm lên đầu huynh ấy?"

Nam Cung Vân Dật không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm đang run rẩy, trước sau chưa từng dời mắt khỏi phòng cấp cứu....

"Chẳng lẽ tao nói không đúng?" Người đàn ông kia hừ lạnh: "Vừa rồi lúc Tiểu Lam gọi về có nói, nếu không phải mày gọi điện thoại cho ba, ba cũng không vội vàng chạy đi tìm mày, càng không xảy ra tai nạn."

Rốt cuộc Nam Cung Vân Dật cũng dời mắt khỏi phòng cấp cứu liếc nhìn người đàn ông kia: "Tôi gọi điện cho ông nội?"

"Ba..." Nam Cung Lam bò dậy, khóc lóc thảm thương: "Thật ra con cũng không rõ là anh hai có gọi điện thoại cho ông hay không, con chỉ biết sau khi ông nhận một cuộc điện thoại thì rất kích động nói là anh hai về rồi, ông muốn đi đón anh, sau đó ông liền chạy ra ngoài, con có ngăn thế nào cũng không được."

"Nào ngờ, ông vừa ra khỏi cửa liền bị xe đυ.ng, có lẽ cuộc điện thoại ấy không phải do anh hai gọi."

Nam Cung Lam cau mày, nhìn giống như đang giải thích cho Nam Cung Vân Dật.

Nhưng ý tứ trong lời vừa rồi đã ám chỉ rõ, nếu không tại Nam Cung Vân Dật, Nam Cung lão gia sẽ không gặp tai nạn.

Hiện giờ ba đang trong cơn tức giận, khẳng định sẽ không đi tra cuộc điện thoại kia xuất phát từ đâu. Hơn nữa, dù có tra thì đã sao? Mình lại không nói là do Nam Cung Vân Dật gọi, đến lúc đó cứ nói chỉ là hiểu lầm là xong.

Bốp!

Người đàn ông kia tức giận đấm một đấm về phía Nam Cung Vân Dật, nhưng nắm đấm còn chưa trúng đầu Nam Cung Vân Dật thì đã bị bàn tay Hồng Loan chặn lại.

Đáy mắt Hồng Loan nổi lửa giận, khóe môi lại mỉm cười lạnh lùng: "Ta chưa từng thấy ai làm phụ thân như ông cả."

Binh!

Dứt lời, Hồng Loan giơ chân đá thẳng vào ngực ông ta, tức thì, một người đàn ông cao 1m8 cứ thế bị nàng đá bay.

"Ông xã!"

"Ba!"

Nam Cung Lam và Triệu Mỹ Tuyết cả kinh, nhanh chóng chạy tới bên người đàn ông kia. Bọn họ nhìn ông ta nằm yên bất động trên đất, cùng quay lại nhìn Hồng Loan bằng ánh mắt căm giận.

"Mau báo cảnh sát bắt con điên đánh người này lại!"

"Tôi coi ai dám?"

Nam Cung Vân Dật kéo Hồng Loan ra sau lưng mình, đáy mắt không giấu được bi thương, giọng nói lại cực kỳ lạnh nhạt: "Tôi không muốn tranh cãi với các người ở nơi này, bằng không, hôm nay các người đừng hòng đứng vững rời khỏi đây."

Phòng cấp cứu tắt đèn, hai y tá cùng đẩy giường bệnh ra ngoài.

Nhìn ông lão nằm trên giường, hốc mắt Nam Cung Vân Dật đỏ lên, chậm rãi đi đến bên cạnh ông ấy.

"Ông nội, con về rồi..."

Đáng tiếc, là về trễ...

"Nơi này là bệnh viện, các người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đừng gây chuyện ở đây!"

Bác sĩ lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt, làm đúng theo phép tắc.

Quả nhiên....

Lời bác sĩ nói tương đối hữu hiệu, người đàn ông kia được Triệu Mỹ Tuyết đỡ dậy, đôi mắt ngập tràn lửa giận nhưng chỉ nhìn Nam Cung Vân Dật chứ không nói gì thêm.

Dù sao Triệu Mỹ Tuyết đã báo cảnh sát, chuyện đánh người này, cứ giao cho cảnh sát xử lý.

"Lạc Phong?"

Hồng Loan chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, nàng lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Vân Lạc Phong đang đi tới, Hồng Loan mừng rỡ: "Cuối cùng cô cũng tới!"

Lời nói của Hồng Loan làm Nam Cung Vân Dật hồi thần lại, anh nhanh chóng túm chặt tay áo Vân Lạc Phong như bắt được cọng rơm cứu mạng.

"Lạc Phong, cậu mau cứu ông nội mình, chỉ có cậu mới cứu được ông!"

Nam Cung Lam nghe vậy liền cười nhạo: "Anh không nghe thấy bác sĩ nói gì sao? Nếu ông nội không qua khỏi đêm nay thì không thề cứu được nữa. Vậy mà anh còn nhờ cô ta cứu ông nội? Anh xem cô ta là Hoa Đà tái thế chắc?"

Nếu là một phút trước, Nam Cung Vân Dật chắc chắn sẽ đánh Nam Cung Lam lần nữa, nhưng hiện tại, việc quan trọng nhất là phải cứu ông nội trước.

Vì thế, Nam Cung Vân Dật làm lơ Nam Cung Lam, chỉ khẩn cầu nhìn Vân Lạc Phong.

"Ừ!" Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Mình cần một nơi yên tĩnh, đừng để bất kỳ kẻ nào quấy rầy mình."

Nam Cung Vân Dật mừng rỡ, anh rất có lòng tin với bản lĩnh của Vân Lạc Phong.

Dù người đã chết, cô gái này cũng có năng lực đòi người từ tay Diêm Vương.

"Xin lỗi cô, nơi này là bệnh viện."

Mắt thấy Vân Lạc Phong đi đến giường bệnh, bác sĩ khẽ nhíu mày, đứng ra chặn đường Vân Lạc Phong.

"Vì vậy, mong cô đừng quấy rầy bệnh nhân."

"Tránh ra."

Giọng nói lạnh nhạt của Vân Lạc Phong làm bác sĩ lạnh cả người.

Vị bác sĩ này chưa từng nghĩ tới, trên đời lại có người lạnh lùng như vậy.

Nhưng nghĩ tới thân phận của Nam Cung lão gia, bác sĩ đành cắn răng: "Tôi không thể để cô làm ra bất kỳ chuyện gì tổn hại đến bệnh nhân."

"Vân Tiêu!"

Vân Lạc Phong thấy bệnh tình Nam Cung lão gia không ổn, cô cũng lười lôi thôi với bác sĩ, trực tiếp gọi Vân Tiêu.

Ngay lúc bác sĩ định mở miệng khuyên tiếp thì một bóng đen chợt xuất hiện ngay trước mắt ông. Vân Tiêu túm cổ áo bác sĩ xách lên đặt ông qua một bên nhẹ tênh như xách một con gà con.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Hôm nay sao người đến bệnh viện đều là kẻ biếи ŧɦái không vậy?

Đầu tiên là cô gái áo đỏ kia đá bay tổng giám đốc Nam Cung chỉ bằng một cước, bây giờ cậu thanh niên này lại có thể một tay nhấc bổng vị bác sĩ vạm vỡ kia.

Ngay cả mấy tuyển thủ cử tạ cũng không mạnh đến mức đó.

Giữa lúc mọi người đang kinh ngạc, thì Vân Lạc Phong đã đẩy Nam Cung lão gia trở lại phòng cấp cứu.

"Khụ khụ!" Người đàn ông kia lúc này mới hồi thần lại, liền ho mấy tiếng rồi tức giận quát lên với mấy bác sĩ: "Các người ngây ra đó làm gì? Một người ngay cả giấy phép bác sĩ cũng không có mà các người lại để mặc cô ta chữa bệnh cho ba tôi sao? Lỡ như ba tôi có mệnh hệ gì, ai sẽ chịu trách nhiệm hả?"

Từ lúc bắt đầu, Hồng Loan đã chú ý thái độ của những người này.

Người đàn ông này đúng là thật lòng lo cho Nam Cung lão gia, dù sao Nam Cung lão gia cũng là cha ruột của ông ta, làm sao không lo lắng cho được?

Thế nhưng.....

Triệu Mỹ Tuyết cùng Nam Cung Lam lại không có chút lo lắng nào, ngược lại khi nghe Nam Cung lão gia không qua khỏi còn có chút vui mừng.

Không sai!

Đúng là vui mừng!

Hồng Loan trầm tư, xem ra nàng cần nói Nam Cung Vân Dật đi điều tra tai nạn của Nam Cung lão gia....

Đúng lúc này, rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, vừa tới đã lạnh lùng nói: "Vừa rồi là ai báo cảnh sát?"

"Là tôi!" Triệu Mỹ Tuyết lập tức lên tiếng.

"Nam Cung tiên sinh, phu nhân, sao hai người lại ở đây?"

Vị cảnh sát này hiển nhiên là nhận ra hai người họ, giọng điệu nghe còn có vẻ khá cung kính.

Chẳng lẽ lại có người không có mắt trêu chọc tổng giám đốc Nam Cung?

"Ba tôi bị tai nạn giao thông!"

Người đàn ông kia lạnh lùng nói.

"Cái gì? Lão thủ trưởng bị tai nạn?" Vị cảnh sát kia ngạc nhiên.

Lão thủ trưởng bị tai nạn giao thông, vậy tại sao lại báo cảnh sát?

Dù muốn tìm cũng nên tìm bộ giao thông, tìm bọn họ làm gì?

"Ba tôi bị tai nạn, tên nghịch tử này chẳng những không quan tâm mà còn dắt theo cô gái này đến chọc tức tôi. Vừa rồi cô gái này còn ra tay đánh tôi, các người mau bắt cô ta về cục cảnh sát xử lý đi!"

Người đàn ông chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh, sắc mặt ông ta hơi tái, chứng tỏ cú đá vừa rồi của Hồng Loan không nhẹ.

Cảnh sát ngơ người, lại có người dám đánh tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung?

Hơn nữa, đối phương còn là bạn gái Nam Cung thiếu gia?

"Nam Cung tiên sinh, ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý theo đúng luật!"

Cái gọi là xử lý đúng luật chính là dạy dỗ cô gái này một trận, để Nam Cung tiên sinh hả giận.

"Ai dám tới đây?"

Nam Cung Vân Dật lạnh lùng, đảo mắt nhìn đám cảnh sát, khóe môi gợi lên độ cong châm chọc.

"Các người không hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện mà đã muốn bắt người? Cảnh sát các người làm việc như vậy sao? Huống chi, Hồng Loan chỉ tự vệ mà thôi."

"Chuyện này...."

Cảnh sát sửng sốt, chần chừ nửa ngày.

Tuy anh ta sợ tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, nhưng anh ta là nhân viên chính phủ, cần chú ý hình tượng.

Nếu cô gái này ra tay trước, bọn họ bắt người đi, bất kể xử lý thế nào cũng là đúng lý hợp tình, nhưng nếu là tự vệ, vậy thì khó rồi....

"Hừ!" Người đàn ông hừ lạnh: "Cha đánh con là chuyện bình thường. Mày bất kính với mẹ mày, chẳng lẽ tao không thể đánh mày? Cô gái này là cái thá gì? Bằng vào nó cũng dám xen vào?"

Nghe câu này, vị cảnh sát kia mới chợt hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra Nam Cung tiên sinh muốn dạy con, kết quả lại bị bạn gái của con trai mình đánh.

Vậy đúng là cô gái này đã làm sai.

Người ta dạy con thì liên quan gì đến cô ta? Cô ta xen vào làm gì?

"Ngoài ra...." Người đàn ông sực nhớ thêm một chuyện, vội nói: "Vừa rồi ba tôi bị một cô gái đẩy vào phòng cấp cứu, tôi hoài nghi cô gái đó có ý đồ mưu sát, hy vọng cảnh sát các người mau chóng lập án!"

"Cái gì?"

Cảnh sát vừa nghe lập tức cả kinh, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.

Mưu sát lão thủ trưởng? Tội danh này đủ để xử bắn.

"Mau! Mau mở cửa phòng cấp cứu! Nếu cô gái kia dám phản kháng, lập tức bắt giữ!" Vị cảnh sát dẫn đầu ra lệnh.

Nhưng cảnh sát còn chưa tới gần cửa phòng cấp cứu thì đã bị một người cản đường.

Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt lãnh khốc vô tình, nói: "Kẻ tiến thêm một bước, chết!"

Lúc này, trên người Vân Tiêu phát ra hơi thở âm lãnh, làm cho nhiệt độ bên ngoài cũng hạ thấp xuống mấy độ.

Cảnh sát chưa từng gặp người nào cuồng vọng ngang ngược như vậy, trong nhất thời đều ngây ngốc không kịp phản ứng...

Dù là tội phạm gϊếŧ người cũng không dám nói như vậy trước mặt cảnh sát bọn họ.

Người thanh niên này sao lại lớn gan như thế?

Cảnh sát đâu biết Vân Tiêu không phải là người của thế giới này. Thế giới mà Vân Tiêu sống đâu có luật pháp gì, kẻ mạnh mới chính là luật pháp! Là người có tư cách quyết định sinh tử của người khác....

Trong mắt kẻ mạnh, kẻ yếu không khác gì con kiến!