Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1871: Vu oan (2)

Edit: Sahara

Con rối?

Kỳ Tô?

Mộc Tuyết Hinh cũng biết chuyện Tụ Linh Dược Đường, hiện tại nghe đây là con rối của Tụ Linh Dược Đường, trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy vào.

"Ai dám bước tới một bước, Gϊếŧ KHÔNG THA!"

Mộc Tuyết Hinh nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng nói lạnh băng vang lên trong sân mang theo sát khí.

Hai con rối phụng lệnh bảo vệ Mộc Tuyết Hinh, vừa nghe nàng ra lệnh thì lập tức bước tới trước một bước, đôi con ngươi lạnh nhạt vô tình nhìn chằm chằm đám người đối diện.

Cầm phi có chút ảo não, bà ta đã xem thường con nha đầu này, không ngờ nó lại mượn được con rối trong tay Kỳ Tô.

Xem ra, Mộc Tuyết Hinh đã sớm biết sẽ có một màn này.

Đáng tiếc, bà ta chưa từng để Mộc Tuyết Hinh vào mắt, nên không có mang theo cao thủ của hoàng tộc.

"Mộc Tuyết Hinh, ngươi mưu hại hoàng thượng, tội đáng xử trảm!" Cầm phi đảo mắt, lạnh giọng quát: "Đừng cho rằng dựa vào mấy con rối này thì ngươi có thể bình an vô sự. Ngươi đừng quên, hoàng tộc không thiếu nhất chính là cao thủ! Ngươi cho rằng mấy con rối này có thể bảo vệ được ngươi? Bổn cung khuyên ngươi nên sớm nhận tội, tránh liên lụy người khác!"

Người khác trong miệng Cầm phi hiển nhiên là ám chỉ Kỳ Tô.

Tình cảm mà Mộc Tuyết Hinh dành cho Kỳ Tô, Cầm phi hiểu rõ nhất. Bà ta tin, vì Kỳ Tô, Mộc Tuyết Hinh chắc chắn sẽ cúi đầu nhận tội.

Tuy nhiên, đối mặt với sự uy hϊếp của Cầm phi, Mộc Tuyết Hinh chỉ lạnh lùng cười: "Bà nói ta mưu hại phụ hoàng? Chứng cứ đâu? Chỉ dựa vào lời nói một phía của bà mà muốn định tội ta? Vậy ta cũng có thể nói là bà muốn hại phụ hoàng rồi giá họa cho ta."

"Ngươi nói bậy gì đó?" Cầm phi thẹn quá hóa giận: "Bổn cung đối với hoàng thượng là một mảnh chân tình, làm sao có thể hại người? Ngay cả hoàng nhi ta cũng hết lòng hiếu thảo, không giống loại bạch nhãn lang như ngươi. Chỉ có ngươi mới có thể mưu hại hoàng thượng!"

Mộc Tuyết Hinh cong môi cười, lộ rõ sự khinh miệt trên mặt.

"Vậy sao bà lại nhất mực khẳng định phụ hoàng đã băng hà?"

"Chuyện này....." Cầm phi cười lạnh: "Chuyện này đương nhiên là do bổn cung không yên lòng về hoàng thượng nên phái người đến thám thính, kết quả phát hiện hoàng thượng đã băng hà."

Mộc Tuyết Hinh nghiêng đầu: "Tứ công chúa ta muốn hỏi Cầm phi một câu, ta vì lý do gì mà mưu hại phụ hoàng?"

"Bổn cung làm sao biết ngươi vì nguyên nhân gì? Dù sao loại người như ngươi gϊếŧ người cần gì lý do?"

Cầm phi bày ra bộ dáng nhận định chính Mộc Tuyết Hinh là kẻ mưu hại hoàng đế.

Nhìn vẻ mặt vô sỉ của Cầm phi, Mộc Tuyết Hinh chỉ cười, nhưng sát ý trong lòng càng sâu hơn.

"Công chúa, nếu người trong sạch, thì xin hãy mở cửa, nếu như hoàng thượng còn sống, chúng thần tự nhiên sẽ đi khỏi đây."

Thái phó nhíu mày, trong mắt ẩn hiện phẫn nộ, ông ta kiềm chế lửa giận trong lòng, mở miệng nói.

Trên mặt Cầm phi là vẻ vạn phần đắc ý, dù sao hoàng đế đã chết, Mộc Tuyết Hinh đã được định sẵn là phải chôn cùng.

Mặc kệ Mộc Tuyết Hinh có giở trò gì cũng vẫn khó thoát tội danh mưu hại hoàng đế.

Thế nhưng......

Ngay thời điểm Cầm phi đắc ý nhất, từ trong phòng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính.

"Cho họ vào đi!"

Ngay tức khắc, sắc mặt Cầm phi cứng đờ, đồng tử trợn to, dường như cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác.

Giọng của hoàng thượng?

Không thể nào!

Hoàng thượng đã trúng độc bỏ mình, không thể nào lại tỉnh lại vào lúc này được!

Cùng lúc đó, chúng đại thần ở đây cũng nghe thấy giọng nói kia.

Trong số chúng đại thần, có người vui mừng, có người kinh ngạc, cũng có người hốt hoảng.

"Là hoàng thượng, thật là giọng nói của hoàng thượng!"

"Thì ra ta không có nghe lầm, hoàng thượng thật sự tỉnh lại rồi!"

Giữa lúc mọi người có những cảm xúc khác nhau, Mộc Tuyết Hinh đã đi trước một bước, mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông trung niên nằm trên giường đã mở to hai mắt tự bao giờ.

Thời khắc này đây, Mộc Tuyết Hinh như lạc mất giọng nói, ủy khuất chịu đựng suốt một năm, vào lúc này, tất cả cùng bùng phát.