Edit: Quỳnh Lê.
“Ta sẽ vì nàng chuẩn bị sớm một chút.”
Thanh âm Vân Tiêu ôn nhu; đối với hắn, vì thê tử chuẩn bị sớm một chút là một loại cực kỳ hạnh phúc.
Mấy ngày nay ở bên người Vân Lạc Phong, hắn đều dốc hết sức lực vì Vân Lạc Phong chuẩn bị đồ ăn cũng không để bất luận kẻ nào nhúng tay, vì vậy mỗi lần tách ra, Vân Lạc Phong đều sẽ không cần người khác làm
đồ ăn.
Cũng may hiện tại, Vân Lạc Phong có thể sử dụng linh khí để bồi bổ thân thể, vì vậy sẽ không làm nàng có cảm giác đói khát.
……
Tin tức về Vân Tiêu là Quỷ Đế liền truyền khắp toàn bộ Thất Châu Đại Lục.
Đương nhiên những người đã từng đi tìm Vân Tiêu gây phiền toái, sau khi biết được hắn là cháu ngoại của Quân lão gia tử liền sợ tới mức thiếu chút tè ra quần, hối hận không thôi.
So với sự oanh động ở bên ngoài, ở Quân gia là một mảnh an bình, tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ của mấy ngày sau, không có ai đi để ý đến những điều bên ngoài.
“Đại tiểu thư.”
Tại thời điểm Quân Phượng Linh lựa chọn giá y cho Vân Lạc Phong thì một đạo thanh âm vội vội vàng vàng truyền tới.
Quân Phượng Linh nhìn về phía tiểu nha hoàn hấp tấp lỗ mãng nói: “Chuyện gì?”
“Một người gọi là Diệp Hi Mạch đến, nói là nghĩa tử của người..…”
Diệp Hi Mạch?
Nghe đến tên này, ánh mắt Quân Phượng Linh sáng lên, hô hấp dồn dập vài phần: “Mau, mau mang ta đi.”
Từ sau khi Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần rời khỏi Diệp gia, Diệp Hi Mạch cũng lần lượt rời đi, chỉ là không lâu trước đây mang theo một nữ tử trở về Diệp gia, lúc sau lại ra cửa rèn luyện, từ đó là không thấy tin tức.
Không nghĩ tới, Diệp Hi Mạch tìm đến được Quân gia.
Quân Phượng Linh vội vã chạy ra ngoài sảnh, liền thấy được nam tử đứng ở trong sân, trong mắt nàng xẹt qua một tia vui sướиɠ, nói: “Đường nhi, nghĩa mẫu rốt cuộc lại gặp được con.”
“Nghĩa mẫu,” nhìn thấy Quân Phượng Linh chạy tới, Diệp Hi Mạch cong khóe môi, “Ta là nghe nói chuyện của người cùng Quân gia nên đã cố ý tìm tới, hẳn là còn kịp tham gia hôn lễ của nhị đệ cùng Phong nhi đi?”
“Đường nhi, con là một mình đến sao?” Quân Phượng Linh có chút kinh ngạc, “Ta nghe Tà nhi cùng Quân nhi nói, lần trước con có mang theo một vị cô nương trở về Quân gia, vì sao lần này nàng lại không cùng
đến?”
Diệp Hi Mạch ho khan hai tiếng, sắc mặt của hắn có chút xấu hổ: “Cái này…… Nàng ấy lần này không có đến.”
Trên thực tế, Diệp Hi Mạch vẫn luôn biết Diệp Kỳ đối chính mình có tâm tư, nhưng hắn đối nàng lại không có cảm giác, chỉ coi nàng là muội muội thôi.
Chỉ là chính mình đã cùng nàng nói vài lần, nàng đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Bất đắc dĩ, hắn mới tìm người giả mạo nữ nhân của mình, để làm Diệp Kỳ hết hy vọng, cũng muốn nàng chọn người khác để tránh bỏ lỡ lương duyên.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm già nua từ ngoài cửa truyền đến, tấm tắc bảo lạ: “Không nghĩ được sau khi sư phụ rời khỏi Long Khiếu Đại Lục cư nhiên chỉ ngắn ngủn mấy năm liền trưởng thành đến như vậy, thời
điểm người Vân gia tìm được ta, ta còn có chút không tin……
Có thể để ông lão xưng hô Vân Lạc Phong là sư phụ cũng chỉ có một người.
Đó là Thiên Nhai!
Chỉ là, từ khi Vân Lạc Phong rời khỏi Long Khiếu Đại Lục, liền không còn gặp qua Thiên Nhai, không nghĩ tới lúc chính mình thành hôn, Vân gia sẽ thay nàng tìm đến Thiên Nhai.
Nhìn thấy tiểu lão đầu đi từ ngoài cửa vào, trong lòng Vân Lạc Phong liền vui vẻ, đối với người quen của chính mình ở Long Khiếu Đại Lục, nàng vẫn là hoài niệm.