Edit: Quỳnh Lê.
Thân thể Vân Lạc Phong lười biếng nằm xuống, dựa vào người Vân Tiêu, nét mặt mang theo lười biếng cùng tươi cười tà mị: “Ngươi còn nhớ rõ lúc trước tại Thánh Nữ tộc, ngươi nói gì chứ?”
“Cái này……” sắc mặt Lục Y đỏ lên.
Ngày trước bọn họ bức bách Vân Lạc Phong để Lâm Nhược Bạch ở lại, hơn nữa còn đối với nha đầu này khinh thường, ai ngờ Lâm Nhược Bạch từ bỏ Thánh Nữ tộc, lựa chọn cùng nàng rời đi.
Phanh!
Tại thời điểm Lục Y muốn giải thích liền nghe được ở phía sau truyền đến một đạo bóng dáng, bà không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại, mày nhăn lại.
“Châu chủ Bắc Châu, rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi khi nào, ngươi muốn cùng ta làm đối thủ sao?”
Chỉ thấy thân mình Lăng Nhục không thể đứng yên, trực tiếp đặt mông ngồi liệt ở trên mặt đất, vừa vặn phát ra âm thanh trầm đυ.c đánh gãy suy nghĩ của Lục Y, lúc này mới làm cho bà nổi cơn giận.
Sắc mặt Lăng Nhục trắng bệch, ánh mắt mười phần hoảng sợ.
Hắn càng là một câu đều nói không nên lời!
Tần Tuyết không phải đã nói Vân Lạc Phong gϊếŧ truyền nhân của Thánh Nữ tộc sao? Vì sao đồ đệ của nàng cư nhiên lại thành Thiếu tộc trưởng Thánh Nữ tộc chứ?
Trời ạ, mình đây đã phạm vào sai lầm thật ngu xuẩn!
Lăng Song cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt của mọi người, chỉ cảm thấy trên mặt phát hoảng, mười phần mất mặt cùng xấu hổ.
“Ta nhớ rõ lúc trước Bắc Châu muốn đi Vô Hồi Đại Lục để bắt đi người thân của ta, dùng họ để uy hϊếp ta?” Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, ngồi thẳng lại, khóe môi hiện lên độ cong tà khí, ánh mắt vô cùng lạnh
lẽo, “Vì vậy, bây giờ chúng ta có phải là cùng nhau tính nợ hay không?”
Lăng Song theo bản năng nhìn về phía phụ thân mình, lại phát hiện dưới ánh mắt chăm chú của Lục Y trưởng lão làm hắn căn bản là vô pháp cử động.
Vì vậy hắn chỉ có thể căng da đầu, nói: “Là ngươi gϊếŧ đại ca của ta, trước đây còn phế ta, bằng không chúng ta cũng không trả thù ngươi.”
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười: “Ta đây hỏi ngươi, vì sao ta phải gϊếŧ đại ca ngươi?”
“……” nhất thời Lăng Song cũng không biết nói gì.
Vân Lạc Phong tiếp tục nói: “Lúc trước đại ca ngươi muốn động thủ, hơn nữa còn vu tội cho Hoàng Oanh Oanh, mà ta lại luôn có thù tất báo! Đã thương, dối trá ta thì tan xương nát thịt!”
Đã thương, dối trá ta thì tan xương nát thịt!
Thanh âm nữ tử khí phách thẳng tới trời cao, lời nói khí phách ấy làm trên mặt Lăng Song lại lần nữa hiện ra một tia hổ thẹn, hắn oán hận nhìn phụ thân mình, đứng lên nói: “Xem ra hôm nay Bắc Châu chúng ta
không thể tiếp tục ở lại chỗ này, một khi đã như vậy thì chúng ta đây đi.”
Nói xong lời này, hắn mang theo một đám người đi về hướng ngoài cửa, lại từ đầu đến cuối đều không quay lại nâng phụ thân của hắn.
Nhưng khi hắn mới vừa đi tới cửa, liền bị thị vệ của Quân gia ngăn cản đường đi.
Nắm tay Lăng Song phát ra tiếng: “Ta xác thật trước kia đại ca ta nghĩ muốn đả thương ngươi, nhưng Bắc Châu chúng ta cũng đã trả giá, ngươi còn muốn như thế nào?”
Vân Lạc Phong nhướng mày, từ trên ghế đứng lên.
“Lúc trước Bắc Châu các ngươi phạm sai lầm, ta đã báo trước cho các ngươi, nhưng lúc sau thì sao?” Nàng nheo hai tròng mắt lại, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, “Về hoàn cảnh lúc sau, hiện tai chúng ta cũng
nên thanh toán!”
Trở lại Thất Châu Đại Lục nhiều năm như vậy, nàng đều không tới tìm Bắc Châu tính sổ, chính là đang chờ thời khắc này……
Cho dù Bắc Châu không có ý định trả thù thì như thế nào? Chỉ cần trong lòng từng có quyết định này, nàng liền sẽ không bỏ qua!
“Vân Lạc Phong, ngươi dám!” Lăng Song nổi giận, thanh âm kia rõ ràng mang theo sợ hãi, hắn nhìn Vân Lạc Phong đang tiến lại gần, thân thể dần dần lùi về phía sau.