Edit: Quỳnh Lê.
Ngụy Nguyệt trở nên ngốc, kinh ngạc mở to hai mắt, thân mình liền run rẩy.
Hắn nói, Diệp Kỳ đến Thất Châu Đại Lục chỉ mới được hai tháng, ý của lời này là sao?
Ngụy Linh cũng ngạc nhiên, không biết vì sao trong lòng nàng có một cảm giác bất an.
Quân Lâm Thiên cười lạnh một tiếng, vẫy tay về phía Diệp Kỳ.
“Kỳ Kỳ, đến bên cạnh ông ngoại, hôm nay ông ngoại sẽ vì ngươi cùng mẫu thân ngươi xả giận!”
Ông ngoại?
Oanh!
Giống như bị một đạo sấm sét bổ xuống, hai bàn tay của Ngụy Linh run lên, trực tiếp làm đổ nửa chén trà trong tay, nước trà nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay nhưng nàng lại không hề hay biết, cả người đều run rẩy.
Diệp Kỳ là cháu ngoại của Quân lão gia tử?
Nói cách khác Quân Phượng Linh, nàng……
Không có khả năng!
Chuyện này không có khả năng! Nữ nhân Quân Phượng Linh kia sao có thể có thân phận cường đại như vậy, nàng không tin.
“Cha.”
Quân Phượng Linh nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Ngụy Linh, hơi cong môi cười, chậm rãi đi về hướng Quân Lâm Thiên.
“Những lời đồn này đều truyền tới từ Ngụy gia, mục đích chính là vu khống nữ nhi của ta, làm cho Quân gia đuổi chúng ta, như vậy Ngụy gia liền có thể xuống tay với ta, thậm chí đoạt vị hôn phu của ta.”
Nhất thời, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Ngụy gia.
Ngay cả người Bắc Châu đang hối hận phía trước, cũng bị biến cố này hấp dẫn ánh mắt.
Đoạt vị hôn phu của đại tiểu thư Quân gia? Lá gan của vị cô nương Ngụy gia thật lớn, hoàn toàn là không muốn sống nữa.
“Không, không phải……” Ngụy Linh nháy mắt đứng lên, sắc môi tái nhợt, run rẩy liền một câu cũng nói không hoàn chỉnh.
Trong lòng nàng đã bị sợ hãi lấp đầy, hận không thể đâm đầu vào tường mà chết.
Quân Phượng Linh không chút nào để ý tới lời giải thích của Ngụy Linh, lần nữa nói tiếp: “Lúc trước, ta cùng Thần ca gặp gỡ đại tiểu thư của Ngụy gia, hơn nữa, đại tiểu thư Ngụy gia còn đối với Thần ca nhất kiến
chung tình, bức bách hai chúng ta gia nhập Ngụy gia, đương nhiên, nàng muốn chúng ta gia nhập cũng không phải là chiếu cố chúng ta, ngược lại là hạ lệnh bắt Thần ca lấy nàng làm vợ, còn ta…… Nàng vì thiện lương
nên sẽ cho phép ta làm thϊếp của Thần ca.”
Mọi người trong yến hội đều bị lời này làm cho choáng váng.
Vốn bọn họ tưởng rằng Ngụy Linh cường đoạt vị hôn phu của đại tiểu thư Quân gia cũng đủ to gan lớn mật, không nghĩ tới nàng dám để đại tiểu thư của Quân gia làm thϊếp?
Không biết từ đâu nàng có dũng khí cùng tự tin này, dám nói ra lời này.
“Nhạc phụ đại nhân,” tại khắc này Diệp Cảnh Thần cũng đứng lên, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ ôn hòa nở nụ cười, “Đại tiểu thư Ngụy gia còn nói, tại Quân thành, Ngụy gia của bọn họ là người cầm cờ đi trước,
còn nàng lại là người thừa kế của Ngụy gia, nếu ta cưới nàng cũng nghĩa là cưới toàn bộ Ngụy gia, sẽ có được vô số quyền lợi, nàng còn nói nếu ta thông minh thì nên biết chọn cái nào tốt cho mình.”
Sắc mặt Quân Lâm Thiên đã đen như đáy nồi, mỗi lời nói của Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần làm lửa giận trong lòng hắn càng tăng.
“Đem Quân gia ta so sánh với Ngụy gia của ngươi, còn không bằng Ngụy gia của ngươi sao?” Quân Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi, “Nếu con rể của ta không chọn ngươi, ngươi liền chứng minh hắn không đủ
thông minh sao?”
Sắc mặt của Ngụy Linh đã trắng bệch như tờ giấy, nàng lui về phía sau vài bước, phịch một tiếng đâm vào ngọn nến ở phía sau, lửa văng ra khắp nơi làm bỏng mu bàn tay của nàng.
Ngụy Nguyệt cũng tê liệt ngã xuống mặt đất, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, nàng không nghĩ tới, nghe theo mệnh lệnh của Ngụy Linh không chỉ mất mạng sống của mình mà còn bao gồm toàn bộ Ngụy gia!
Giờ phút này, Vân Lạc Phong ngồi bên cạnh Quân Lâm Thiên rốt cuộc cũng có động tác, nàng chậm rãi từ trên ghế đứng lên: “Lời đồn đãi của mấy ngày nay, vì sao các ngươi không nói cho ta?”
Nàng lại không biết, mẹ cùng muội muội bị chửi bới đến trình độ này!