Edit: Sahara
Thân mình Tần Tuyết xụi lơ, cả những người có tham dự vào việc này cũng vậy, trên mặt ai cũng là vẻ tuyệt vọng.
Sắc mặt thanh y trưởng lão có chút tái nhợt, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, hỏi: “Vân cô nương, những người này tốt xấu cũng là người Thánh Nữ Tộc chúng ta, không biết…… cô có thể nể mặt ta, cho bọn họ được chết một cách thống khoái không?”
Nếu thanh y trưởng lão bảo Vân Lạc Phong tha cho những người này, nàng sẽ không thèm suy nghĩ mà cự tuyệt.
Thế nhưng……
Yêu cầu bà ta đưa ra là để cho bọn họ được chết một cách thống khoái.
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: “Ta có thể để bọn họ được chết thống khoái, nhưng không phải là do nể mặt của bà.”
Sắc mặt thanh y trưởng lão cứng đờ, thở dài thật mạnh.
Đúng vậy! Vừa rồi bọn họ còn muốn xuống tay với Vân Lạc Phong, việc gì nàng phải nể mặt bọn họ?
“Nhưng……” Vân Lạc Phong giương mắt nhìn về phía thanh y trưởng lão: “Ta sẽ nể tình mẫu thân của tiểu Bạch mà để cho bọn họ bớt đau đớn một chút.”
Mặc kệ như thế nào, mục đích của thanh y trưởng lão đã đạt thành, bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ.”
Lâm Nhược Bạch tra tấn đủ rồi, nàng liếc nhìn Tô Tuấn đang nửa sống nửa chết đầy khinh thường một cái, rồi xoay người đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, tiếp đó thì ôm lấy cánh tay sư phụ mình, đôi mắt to tròn như tinh linh ngập tràn ủy khuất.
“Người muốn bỏ con lại Thánh Nữ Tộc này sao?”
Vân Lạc Phong không nói gì.
“Sư phụ!” Lâm Nhược Bạch nôn nóng, cả người đều đu hết lên người Vân Lạc Phong, ủy khuất đến suýt khóc: “Ngoại trừ sư phụ thì ai con cũng không cần, con không muốn ở chung với đám người đã ức hϊếp sư phụ! Người đừng bỏ rơi con!”
Dù chết thì Lâm Nhược Bạch nàng cũng muốn đi theo bên cạnh sư phụ, vĩnh viễn không rời.
Tam đại trưởng lão không nói gì, trong mắt bọn họ, thế lực Thánh Nữ Tộc cường đại như thế, Vân Lạc Phong không có khả năng bỏ qua.
Nàng ta chắc chắn sẽ để Lâm Nhược Bạch lại.
Ai ngờ, sau khi nghe Lâm Nhược Bạch nói xong thì Vân Lạc Phong liền mềm lòng.
“Nếu con không muốn ở lại thì cứ theo ta rời đi.”
Lúc đầu, sở dĩ nàng muốn để Lâm Nhược Bạch ở lại Thánh Nữ Tộc, là bởi vì ở đây là nhà mẹ của mẫu thân Lâm Nhược Bạch. Nhưng, nàng sẽ không ép Lâm Nhược Bạch làm bất cứ chuyện gì mà con bé không thích.
Lâm Nhược Bạch lập tức nở nụ cười, hai mắt long lanh lóe sáng.
So với Lâm Nhược Bạch, thì sắc mặt mấy vị trưởng lão không mấy đẹp, bọn họ chưa từng dự tính tới trường hợp Vân Lạc Phong sẽ đưa Lâm Nhược Bạch đi.
Phải biết, Vân Lạc Phong là sư phụ Lâm Nhược Bạch, Lâm Nhược Bạch lại nghe lời Vân Lạc Phong, nếu Lâm Nhược Bạch trở thành tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, thì chẳng phải Thánh Nữ Tộc sẽ rơi vào tay Vân Lạc Phong rồi sao?
Lợi ích to lớn như thế, sao nàng ta lại có thể bỏ được?
“Thiếu tộc trưởng, người không thể đi!” Thanh y trưởng lão biến sắc, ánh mắt bà ta nhìn Vân Lạc Phong đầy khinh rẻ, vậy mà giọng điệu lại rất cung kính: “Vân cô nương, cô thay ta khuyên thiếu tộc trưởng đi! Thánh Nữ Tộc không thể một ngày không có chủ, người là con gái của tộc trưởng, theo lý thì nên trở thành chủ nhân của Thánh Nữ Tộc.”
Lời bà ta đã rất rõ ràng, nếu Lâm Nhược Bạch làm tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, thì toàn bộ Thánh Nữ Tộc sẽ do Lâm Nhược Bạch toàn quyền xử lý.
Còn về Tiểu Thụ……
Thực lực xác thật rất mạnh, khiến ba người bọn họ đều có chút sợ hãi.
Nhưng hắn lại là thụ nhân!
Trời sinh người Thánh Nữ Tộc có khả năng chế ngự thụ nhân, thụ nhân này nghe theo Vân Lạc Phong, có lẽ nguyên nhân trong đó cũng là vì thiếu tộc trưởng.
Cho nên, bọn họ không thèm để Vân Lạc Phong vào mắt……
Chẳng qua là do vận khí Vân Lạc Phong tốt, có thể phát hiện ra thiếu tộc trưởng ở giữa biển người trên đại lục này, còn có được tín nhiệm của thiếu tộc trưởng.