Edit: Sahara
"Đệ tử Thánh Nữ Tộc của ta tất cả đều là tinh anh, tại sao chỉ một đứa trẻ mà lại có sức mạnh lớn như vậy?"
Sắc mặt thanh y trưởng lão cũng chẳng đẹp bao nhiêu: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được đây không phải là đứa trẻ của nhân loại sao? Nếu là ta không có đoán sai, nó chắc hẳn là một thụ tinh……”
Thụ tinh?
Cả người Tần tuyết cứng đờ.
Nếu là người khác, chưa chắc có thể nhìn thấu được thân phận thật sự của Tiểu Thụ, chỉ tiếc, thứ mà Thánh Nữ Tộc am tường nhất chính là thụ tinh có được thần trí, ý thức, cho nên thanh y trưởng lão vừa nhìn thì đã biết thân phận của Tiểu Thụ.
“Không thể nào, thụ tinh có thể có được ý thức của riêng nó, nhưng lại không thể hóa hình người giống như linh thú, càng đừng nói đến chuyện sinh sản.”
Tần tuyết gắt gao cắn môi, không thể tin được những gì mình vừa thấy.
Tô Tuấn vốn đang trốn trong đám đông, ánh mắt chợt lóe lên vài cái, đột nhiên mở miệng nói: “Chư vị trưởng lão, Tần Tuyết đại nhân, thụ nhân vốn chỉ có Thánh Nữ Tộc mới xứng có được, cho nên, các vị hẳn nên đoạt lại thụ nhân này, à không đúng, hẳn nên... khiến nữ nhân này để cho thụ nhân được vật về cố chủ!”
Hai mắt Tần Tuyết khẽ đảo, nếu Thánh Nữ Tộc có thể có được thụ nhân kia, thì thực lực chắc chắn sẽ được tăng lên bội phần.
So sánh với Tần Tuyết mà nói, sắc mặt của mấy vị trưởng lão khác lại có phần trầm xuống, họ đồng loạt bắn ánh mắt lạnh về phía Tô Tuấn.
“Tên ngu xuẩn chỉ biết sợ thiên hạ không loạn!”
Thực lực của thụ nhân này rất mạnh, chỉ dựa vào sức bọn họ mà muốn đoạt thụ nhân này thì có khác gì tự tìm cái chết?
Hơn nữa, thụ nhân đã được khai thần trí như thế này, muốn làm nó nguyện ý trung thành còn khó hơn lên trời.
Cũng khó trách mấy vị trưởng lão kia lại thấy phẫn nộ với Tô Tuấn như thế.
“Cô nương!” Thanh y trưởng lão hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Cô cũng đã gϊếŧ rất nhiều người của Thánh Nữ Tộc chúng ta, không bằng việc này kết thúc tại đây, như thế nào?”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Thụ nhân này có thực lực phi phàm, khiến bọn họ không thể không cẩn thận.
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Bảo ta rời đi? Có thể! Nhưng ta có hai cái yêu cầu.”
“Thứ nhất, ta muốn muội muội ta phải hoàn hảo không tổn thương gì xuất hiện ngay trước mặt ta! Nếu nó bị mất một cọng lông tơ, ta sẽ gϊếŧ một người. Mất hai cọng, ta liền gϊếŧ hai người. Cho đến khi gϊếŧ hết người Thánh Nữ Tộc mới thôi.”
Tô Tuấn nheo mắt, theo bản năng lui về phía sau hai bước, hắn thấy lời nói của mình không khơi lên được du͙© vọиɠ chiếm hữu của mấy người ở đây nên muốn tìm cách chạy trốn.
“Thứ hai....” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Tất cả những kẻ đã tham gia việc bắt cóc muội muội ta đều phải giao cho ta xử trí!”
Vài vị trưởng lão quay sang hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, một vị lục y trưởng lão tính tình tương đối tốt lên tiếng đáp: “Cô nương, ta có thể thả muội muội cô, còn về yêu cầu khác, xin thứ cho ta không cách nào đáp ứng.”
Vân Lạc Phong nhún vai: “Một khi đã như vậy, thì không còn gì để đàm phán nữa.”
“Cô nương, cô thật sự cho rằng Thánh Nữ Tộc rất dễ ức hϊếp? Không sai, thụ nhân của cô đích thực rất lợi hại, tuy nhiên, Thánh Nữ Tộc của ta truyền thừa nhiều năm như vậy cũng không phải là không có bản lĩnh gì, nếu như cô cứ khăng khăng muốn chiến đấu, vậy thì Thánh Nữ Tộc của ta sẽ phụng bồi đến cùng!”
Thanh y trưởng lão có chút không kiên nhẫn.
Thụ nhân của Vân Lạc Phong rất lợi hại là không sai, nhưng Thánh Nữ Tộc truyền thừa nhiều năm như vậy vẫn chiếm được địa vị tối cao ở đại lục, nguyên nhân chính là vì Thánh Nữ Tộc vẫn còn một át chủ bài!
Nếu không, năm đó, sau khi tộc trưởng biến mất, thì Thánh Nữ tộc cũng khó mà giữ được địa vị.
“Một……”
Trong lúc Thánh Nữ Tộc còn đang muốn dùng lời lẽ uy hϊếp, thì Vân Lạc Phong lại đột nhiên có thái độ hỏi một đằng trả lời một nẻo, tự dưng đếm số.
Mọi người ngẩn ra, không rõ nàng đây là có ý gì.
“Hai……” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, đôi mắt đen nhanh vô cùng thâm thúy.