Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1662: Về nhà (ba)

Edit: Quỳnh Lê.

Diệp Quân luôn luôn ghét cái ác như kẻ thù, hiện giờ nghe được nữ hài khóc lóc kể lể, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Trên đời này sao lại có người lòng lang dạ sói như vậy? Ninh Hân thẩm thẩm, chúng ta thu nhận những hài tử này đi, dù sao Diệp gia cũng không thiếu phần ăn.”

Ninh Hân nhíu chặt ấn đường, thật lâu sau nàng mới thả lỏng.

“Ta sẽ phái người đi điều tra tình huống của các ngươi, nếu đúng sự thật, Diệp gia sẽ thu nhận các ngươi, nhưng nếu để ta biết các ngươi nói dối, mặc dù các ngươi có là trẻ con đi chăng nữa thì ta vẫn tuyệt đối không tha!”

Nàng không cho phép bất cứ ai tính kế người thân của nàng!

Nữ hài nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn Ninh cô nương, cảm ơn Diệp Quân tiểu thư.”

Vân Nhược Thủy tiến lại đem nữ hài nâng lên, nàng nhẹ nhàng chớp đôi mắt.

“Ngươi muốn tự mình tìm gia đình của bác ngươi tính sổ sao?”

Nữ hài sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Cha ta vì hắn mà chết, hơn nữa trước khi chết, còn nhờ người khác mang dược liệu về cho hắn, bằng không hắn đã sớm chết, nhưng bọn họ lại vong ân phụ nghĩa, đem ta đi bán, sao ta lại có thể không tìm họ để tính sổ?”

“Mẫu thân,” Vân Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hân, đôi mắt ngây thơ nay đã ngập nước, “Không bằng người thu nàng làm đồ đệ dạy nàng tu luyện.”

Ninh Hân giật mình, thiên phú của nữ hài này xác thật không tồi, nếu dạy dỗ tốt, đảm bảo mai sau sẽ có thành tựu.

Huống chi yêu cầu của nữ nhi, nàng cũng không thể cự tuyệt.

“Được, hôm nay các ngươi cứ ở lại, ta sẽ truyền đạt phương pháp tu luyện cho các ngươi, thực lực của các ngươi có thể đạt tới đâu thì phải nhìn thực lực và cố gắng của bản thân!” Ninh Hân dừng một chút, tiếp tục nói, “Nếu trong vòng năm năm, các ngươi có thể đột phá đến trình độ mà ta hy vọng, thì huynh muội Diệp Quân và Thủy nhi sẽ là người mà các ngươi phải bảo vệ!”

Tuổi của Vân Nhược Thủy cùng huynh muội Diệp Quân bằng nhau, mà những hài tử này thích hợp để làm thị vệ……

Đương nhiên, phải xem thành tựu của bọn chúng ra sao đã.

Bọn nhỏ đều vui sướиɠ không thôi, không nghĩ tới một lần ngoài ý muốn lại có thể có cơ hội tiến vào Diệp gia, còn được Ninh Hân tự mình dạy dỗ……

Càng có cơ hội trở thành tùy tùng của Diệp gia……

Sau khi Ninh Hân nói xong những lời này, Vân Lạc Phong đã mang theo Vô Ngôn đi tới.

Vô Ngôn chuốt bỏ vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt thanh tú mang theo thần sắc cung kính.

“Phong nhi,” Ninh Hân bước nhanh đến bên cạnh Vân Lạc Phong:

“Thế nào? Có hỏi được lai lịch của hắn không?”

Vân Lạc Phong lắc đầu: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là về sau hắn sẽ lưu lại Diệp gia, hơn nữa hắn sẽ bảo vệ bên người Thủy nhi.”

Nếu là người khác không hỏi rõ thận phận của đối phương liền an bài cho vào Diệp gia thì Ninh Hân khẳng định sẽ cự tuyệt.

Nhưng người trước mắt là Vân Lạc Phong.

Nàng tin tưởng quyết định của Vân Lạc Phong đều là chính xác.

“Được.” Ninh Hân không chần chờ liền đáp ứng.

Khóe môi Vân Lạc Phong giơ lên, đừng nhìn Vô Ngôn hiện giờ bị phong ấn, chỉ là nàng tin tưởng, Thủy nhi có hắn ở bên cạnh tuyệt sẽ đối an toàn.

“Vô Ngôn ca ca,” khuôn mặt nhỏ ngây thơ của Vân Nhược Thủy mang theo tươi cười, đáng yêu nói, “Về sau, chúng ta chính là bằng hữu.”

Bằng hữu?

Vô Ngôn ngẩn ra, hắn cúi đầu nhìn về phía nữ hài đang duỗi tay đến trước mặt mình, trong lòng phảng phất như có gì chạm vào.

Nguyên lai, hắn cũng có thể có bằng hữu?

Ma xui quỷ khiến, Vô Ngôn cầm tay Vân Nhược Thủy, cũng tại đây hắn liền hạ quyết tâm.

Cho dù sinh mệnh hắn có mất đi chăng nữa, hắn cũng vẫn sẽ bảo hộ nàng……