Editor: QR – diendanlequydon
Trong tích tắc, thân thể Âu Dương Thiên Nhiên bay xa mấy chục mét, ở dưới ánh mắt của mọi người, ngã mạnh trên mặt đất.
Mọi người sợ ngây người…
Ngạc nhiên nhìn về phía nam tử tuấn mỹ, khí thế toàn thân vô cùng lãnh khốc kia, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Tuy rằng Âu Dương gia không cường đại bằng Hồ gia nhưng mà thực lực của Âu Dương Thiên Nhiên cũng không kém, chính là nam tử trước mắt này không cần mất bao nhiêu sức lực đã có thể đá hắn ra xa như vậy?
Đặc biệt là…
Âu Dương Thiên Nhiên chịu một cước này bị thương cũng không nhẹ, máu tươi trong miệng phun không ngừng, thiếu chút nữa phun ra cả ngũ tạng lục phủ.
“Người rất nhanh sẽ tới rồi.” Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt tà khí lộ ra một ánh sáng lạnh lẽo: “Âu Dương Thiên Nhiên, không biết ngươi còn muốn trông thấy tiểu nhi tử của ngươi hay không?”
Thân thể của Âu Dương Thiên Nhiên chấn động, sắc mặt của hắn trong chớp mắt trở nên tái nhợt.
“Lời này của ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu!”
“Bây giờ ngươi không hiểu cũng không sao, rất nhanh ngươi sẽ hiểu.”
Đang lúc Âu Dương Thiên Nhiên còn không rõ đã phát sinh chuyện gì, giọng nói của thiếu niên bỗng nhiên truyền đến từ phía sau: “Chủ nhân, người mà người muốn ta tìm, ta đã tìm được cho người rồi.”
Nghe được giọng nói trong trẻo đó, toàn bộ người trên đường phố đều nhìn về phía thiếu niên.
Chỉ thấy thân hình của thiếu niên này gầy yếu, áo bào trắng phủ trên thân thể có chút mảnh khảnh của hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn hiện ra vẻ ngây ngô, nụ cười sáng lạn làm cả người hắn giống như tăng thêm ấm áp như ánh mặt trời.
Nhưng mà…
Khiến cho mọi người nhìn chăm chú chính là trong tay thiếu niên này còn xách một tiểu bàn tử (mập mạp).
Trong miệng tiểu bàn tử này còn lưu nước miếng, bộ dáng si ngốc, hắn vừa thấy Âu Dương Thiên Nhiên đang nằm trên mặt đất, oa một tiếng, khóc rống lên.
“Phụ thân!”
Sắc mặt của Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt của hắn tràn đầy hoảng sợ, thân thể cũng nhịn không được run rẩy kịch liệt.
Một tiếng khóc kêu của tiểu bàn tử kia giống như là một cục đá ném xuống mặt nước an tĩnh, gây ra sóng to gió lớn.
“Đây… Đây không phải nhi tử đã chết của Âu Dương Thiên Nhiên sao? Tại sao hắn lại không chết?”
“Không đúng, ta thấy bộ dáng của tiểu tử này có chút si ngốc, không thông minh lanh lợi giống như trước kia!”
“Lúc trước, nguyên nhân chính là vì cái chết của tiểu tử này cho nên Âu Dương Thiên Nhiên mới tìm Hồ Văn Vũ đòi bồi thường, hơn nữa còn đánh gãy chân của ông ấy! Hiện tại ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Ánh mắt Âu Dương Thiên Nhiên từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, rõ ràng đã giấu nhi tử rất kỹ, vì sao hắn lại bị tìm thấy?
Sắc mặt của Hồ Lại Vũ cũng không tốt giống vậy, hắn hung tợn trừng mắt, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, trong đáy mắt thoáng qua sự phẫn nộ.
Hắn đã sớm nói Âu Dương Thiên Nhiên giải quyết tên tiểu tử này đi, để tránh phiền toái, cố tình Âu Dương Thiên Nhiên không đành lòng xuống tay, nếu không làm sao lại xuất hiện tình cảnh hiện giờ?
Mà chuyện này cũng chính là kịch hay theo như lời nữ tử bạch y này?
“Tin tưởng các vị cũng đã thấy được.” Hồ Ly là người phản ứng đầu tiên, hắn cười lạnh: “Căn bản nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên không chết, đây đều là do hắn vu oan hãm hại phụ thân của ta! Loại thủ đoạn thấp kém này hắn cũng có thể lấy ra, thật sự là không bằng súc sinh!”
Giờ phút này, đám người ầm ĩ lại phát ra tiếng nghị luận càng mãnh liệt hơn.
Sự khϊếp sợ trong mắt mọi người thay thế bằng sự trào phúng, vô số giọng nói chỉ trích thóa mạ sôi nổi bay về phía Âu Dương Thiên Nhiên.
“Âu Dương Thiên Nhiên thật sự là vô cùng âm hiểm, căn bản là nhi tử của hắn không chết, hắn lại nói nhi tử của mình đã chết! Chuyện này rõ ràng chính là cố ý lừa bịp tống tiền Hồ y sư.”