Editor: hàn ánh nguyệt =.=
Vương Mộc Cảnh hung tợn nghiến răng.
Hắn biết chắc chắn Vân Lạc Phong sẽ không bỏ qua cho hắn, một khi đã như vậy, vậy thì hắn sẽ ra tay trước chiếm lợi thế!
Nghĩ vậy, tay hắn cầm chủy thủ lên, hung hăng đâm vào ngực tiểu loli...
Ngay lúc chủy thủ của hắn sắp sửa đâm vào ngực nàng, một cỗ áp lực cường đại từ phía trước ép xuống, ép khiến cho ngón tay hắn cứng đờ, cầm chủy thủ không có cách nào tiến vào thêm một chút nào.
Tức khắc, ánh mắt hắn tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vào thời điểm này, Vân Lạc Phong đã muốn chạy tới trước mặt tiểu loli, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nàng, khép hờ mắt, hỏi: “Đau không?”
Tiểu loli lắc lắc đầu, ngọt ngào ngây thơ nói: “Không đau, so với tử hạo ca ca, ta không đau.”
“Muốn gϊếŧ hắn sao?” Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
Tiểu loli sửng sốt một chút, nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Vương Mộc Cảnh ở phía sau, gật gật đầu: “Muốn, bọn họ khi dễ Tử Hạo ca ca, ta muốn gϊếŧ bọn họ!”
Giọng nói của nàng còn có vẻ non nớt, lại là vạn phần kiên quyết.
“Được, ta cho ngươi kiếm, ngươi đi gϊếŧ bọn họ!” Vân Lạc Phong đem trong tay kiếm đưa tới tiểu loli trước mặt, “Nhớ kỹ, khi dễ người của ngươi, quyết không thể lưu tình!”
Tay tiểu loli có chút run rẩy tiếp nhận kiếm từ tay Vân Lạc Phong, nàng quay ngược lại, mũi kiếm dùng sức đâm về phía ngực của
Vương Mộc Cảnh.
“Cảnh nhi!”
Vương Dịch phẫn nộ hét lớn: “Vân Lạc Phong, các ngươi sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Phốc!
Ngay khi Vương Dịch vừa dứt lời, kiếm của tiểu loli đã đâm vào Vương Mộc Cảnh.
Giờ khắc này, nàng cảm giác sảng khoái cả người, là mấy ngày nay tới giờ chưa từng có.
Thì ra... Gϊếŧ địch nhân, lại vui vẻ như vậy!
Vương Mộc Cảnh trừng to mắt, thân mình hắn dần dần ngã xuống mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Vừa rồi, hắn vốn định né tránh, nhưng mà ở dưới uy áp của Vân Lạc Phong, đến cả một ngón tay hắn cũng không động đậy được,
cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia tản ra sự lạnh lẽo biến mất ở trong ngực mình.
Trong sân luận võ, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tựa hồ ai cũng không có nghĩ đến, Vân Lạc Phong lại thật sự dám có can đảm gϊếŧ người!
“Người hiền hay bị bắt nạt,” Vân Lạc Phong phảng phất như không có nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, rũ mắt nói, “Muốn không bị người khi dễ, chỉ có ngươi trở nên cường đại!”
Người hiền hay bị bắt nạt...
Tiểu loli hiểu chuyện gật gật đầu: “Sau này, ta sẽ không để người ta khi dễ nữa, ta phải bảo vệ chính mình, còn phải bảo vệ Tử Hạo ca ca.”
Dù An Tử Hạo chỉ là thị vệ của nàng, lại làm bạn với nàng nhiều năm, ở trong lòng nàng, đối phương từ sớm đã giống như người thân của nàng...
Nghe thấy giọng nói non nớt của tiểu loli, nỗi lòng An Tử Hạo có chút phức tạp.
Ở trong lòng hắn, tiểu thư nhà mình vẫn luôn luôn thiên chân vô tà, hắn chưa bao giờ khiến cho nàng vì kế sinh nhai mà phiền não, càng sẽ không để nàng tiếp xúc với người hiểm ác! Chẳng sợ chính mình vừa khổ lại mệt, cũng sẽ không để nàng chịu một chút ủy khuất...
Hiện giờ nghĩ đến, suy nghĩ của mình từ trước tới này có phải đã sai rồi hay không?
Vạn nhất ngày nào đó hắn rời khỏi tiểu thư vĩnh viễn, tiểu thư không hề có khả năng sinh tồn, vậy làm sao có thể tiếp tục sống sót ở đại lục này?
“Ai!”
Mộ Nhiên cười khổ một tiếng: “Tính tình của nha đầu này giống như lời mà Trầm Ngọc Khanh nói, không muốn ăn một chút thiệt thòi! Nhưng hiện tại, thế mà nàng lại còn giáo dục một tiểu nha đầu gϊếŧ người.”
“Ha ha,” Kỷ Ngôn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa nói, “Mộ Nhiên, nha đầu này ta còn không tranh đoạt với ngươi, với tính cách này của nàng, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều cục diện rối rắm, ngươi vẫn là đi theo phía sau nàng mà thu thập đi, à, đúng rồi, tình hình trước mắt, ngươi còn phải thay nàng giải quyết.”