Editor: QR2 – diendanlequydon
Phía trước sơn môn, cuồng phong chợt nổi lên, bạch y của thiếu nữ tung bay, khóe môi của nàng nhếch lên một độ cong tà mị, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào lão giả phía trước.
“Được!”
Nàng chỉ dùng một chữ đáp lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ của lão giả, so với lão giả luôn lớn tiếng áp bức, nàng luôn lạnh nhạt lại có vẻ rất có phong độ.
“Làm càn!”
Chúng trưởng lão Thiên gia giận tím mặt, tất cả đều xoa tay hầm hè muốn đi lên giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất dày này, nhưng mà khi bọn họ mới vừa rút vũ khí ra thì bên tai đã truyền đến tiếng quát lạnh lẽo lão giả.
“Các ngươi lui ra cho ta!”
Lão giả hơi nheo đôi mắt lại, lạnh giọng ra lệnh.
Mọi người nghe vậy, mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn thối lui ra phía sau lão giả.
“Tiểu nha đầu này để bổn gia chủ tự mình đối phó.”
Nhìn thiếu nữ toàn thân tà khí lười biếng kia, trong mắt lão giả lộ ra sự nghiêm nghị, hắn tự tin đến nỗi ngay cả vũ khí cũng không rút ra, lập tức vọt tới chỗ Vân Lạc Phong.
Tốc độ của Thiên Linh Giả vô cùng nhanh chóng! Lúc mọi người kịp phục hồi tinh thần lại là lúc hắn đã tới trước mặt Vân Lạc Phong rồi, chưởng phong sắc bén gào thét đánh tới, nhắm ngay khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ mà tập kích.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của thiếu nữ luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không có gợn sóng.
Nhưng mà, ngay lúc lão giả công kích, khóe môi thiếu nữ lại nhếch lên thành một đường cong…
Nụ cười này tà ác lại càn rỡ, giống như hơi thở lạnh lẽo từ chỗ sâu nhất dưới lòng đất truyền đến làm người khác không rét mà run.
“Rầm!”
Lão giả thu lại suy nghĩ, dùng hết toàn lực công kích về phía Vân Lạc Phong, một chưởng này của hắn vô cùng uy mãnh, ngay cả không khí chung quanh trong nháy mắt đều trở nên ngưng trệ.
“Ha ha ha, Vân Lạc Phong, đây là hậu quả khi ngươi dẫn người tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thiên gia!” Thiên Huyền cười ha ha.
Ở trong mắt hắn, một chưởng này của phụ thân Vân Lạc Phong chắc chắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng mà nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại, đôi mắt ngạc nhiên trừng lớn, không dám tin nhìn Vân Lạc Phong đột nhiên biến mất giữa trong không khí, trong mắt tràn đầy sự không thể tin.
Không sai!
Ngay khi công kích sắc bén của lão giả rơi xuống, Vân Lạc Phong đột nhiên biến mất trong không khí, vì thế chưởng phong hắn đánh trúng cây cổ thụ phía trước, ngay lập tức, thân cây ầm ầm đổ xuống, bụi đất bay đầy trời.
“Người đâu?”
Chúng trưởng lão của Thiên gia cũng ngơ ngẩn, không có cách nào tin tưởng một người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất như vậy!
Nhưng mà trong lúc mọi người nghi hoặc vạn phần, bỗng chốc có một giọng nói sợ hãi không biết từ chỗ nào vang lên.
“Các ngươi mau nhìn xem, trên bầu trời… Có phải Vân Lạc Phong hay không?”
Nghe có người nói thế, tất cả mọi người không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời cao xanh ngắt kia…
Chỉ thấy giữa trời cao, thiếu nữ đang đứng khoanh tay, bạch y tung bay, giống như hình ảnh đó là cảnh tượng đẹp nhất hôm nay làm hô hấp của mọi người đều không tự chủ được ngừng lại.
“Thiên… Thiên Linh Giả?”
“Trời ạ, nàng là Thiên Linh Giả, một Thiên Linh Giả mười lăm tuổi, nữ nhân này không thuộc sở hữu của Thiên gia, thật là quá đáng tiếc.”
Chúng trưởng lãoThiên gia đều bị dọa sợ đến ngây người.
Nàng có thể bay giữa không trung, chuyện này có nghĩa là gì? Chuyện này có nghĩa là thiếu nữ mười lăm tuổi trước mắt này lại là Thiên Linh Giả!
Trong thiên hạ này có bao nhiêu người có thể cấp đột phá thành Thiên Linh Giả khi mới mười lăm tuổi?
Trong tất cả mọi người, người khϊếp sợ nhất rõ ràng là Thiên Huyền, vẻ mặt của hắn đã cứng đờ, thân mình run rẩy kịch liệt.
Lúc trước hắn đã từng nói hắn có thể ở tuổi này đột phá Thiên Linh Giả đã thật không tồi, càng không có ai có đủ khả năng đánh đồng với hắn!