Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Ban đầu Lâm Kinh Phong còn cười ôn hòa, sau khi nghe thấy nữ nhi nói thì bỗng nhiên im lặng.
Trong ánh mắt sắc bén chứa gió lốc lạnh thấu xương, dần dần nhìn theo tầm mắt của Lâm Nhược Bạch chỉ về phía Lâm Duyệt nằm giả chết trên mặt đất.
Giờ phút này hai mắt Lâm Duyệt nhắm nghiền, thân mình lại run rẩy không ngừng, khuôn mặt tái nhợt toát ra từng dòng mồ hôi lạnh, trong lòng cấp bách hy vọng Lâm Kinh Phong ngàn vạn không ý tới bà……
Đáng tiếc, không như mong muốn.
Ánh mắt nam nhân giống như lưỡi dao gió, quét đến làm da bà ta đau đớn, giống như có một cây đao lăng trì trên người bà, đau đớn cùng sợ hãi tràn ngập trong tim.
“Không nghĩ tới, lá gan tức phụ của Tiêu gia các ngươi đúng là đủ lớn rồi, dám khoa tay múa chân với chuyện của Linh Thần ta, lại còn nói nữ nhi bảo bối của ta không được ta sủng ái.”
Lâm Kinh Phong lạnh lùng nở nụ cười, tiếng cười giống như một cây đao sắt lạnh, toàn bộ người của Tiêu gia sợ tới mức đều quỳ xuống.
“Kinh Phong đại nhân.”
Tiêu Lâm quỳ gối trong gió lạnh, thân hình già nua không ngừng run bần bật: “Ta không biết vị tiểu cô nương này là nữ nhi của ngài, ta chỉ là……”
“Sao?” Khóe môi Lâm Kinh Phong bày ra một độ cong lạnh nhạt, ánh mắt âm u quét về phía Tiêu Lâm, “Ngươi không biết Tiểu Bạch là nữ nhi của ta, vậy sao ngươi kết luận nó là con riêng do Ngụy Liên Thành sinh ra như thế?”
Rõ ràng Lâm Kinh Phong còn cách một đoạn, nhưng Tiêu Lâm lại cảm giác được giọng nói của nam nhân kia ở bên tai mình, thân thể hắn càng thêm run rẩy, dường như muốn chôn mình vào bên trong bụi rậm nào đó.
“Cút ngay!” Lâm Kinh Phong quát lạnh một tiếng, “Sau đó ta tìm ngươi tính sổ.”
Nói xong lời này, tầm mắt hắn chuyển về phía Lâm Duyệt trên mặt đất, khóe môi cong lên mang theo hơi thở âm u.
“Nếu ngươi cứ tiếp tục giả chết, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì hành vi hôm nay!”
Tiểu Bạch là nữ nhi bảo bối của hắn, bình thường hắn cũng không dám nói một câu nói nặng nào, mà bây giờ nữ nhân này dám mở miệng nhục nhã tâm can bảo bối của hắn, lại dám công bố hắn sẽ giao thế lực cho chất tử cũng không có khả năng giao cho nữ nhi thân sinh của mình!
Một câu nói đó khiến Lâm Duyệt chịu kinh sợ mãnh liệt, bà ta không tiếp tục giả chết nữa, nhanh chóng bò lên từ trên mặt đất, đầu tóc rối tung liên tục dập xuống.
“Cầu xin các ngươi, thả ta…… Chỉ xin các ngươi thả ta, từ nay về sau ta làm trâu làm ngựa hồi báo các ngươi.”
Lúc mới bắt đầu, bà dùng phù chú truyền tống Tiêu Ngọc Thanh đi ra ngoài, khi đó xác thật là lựa chọn thấy chết không sờn! Chỉ là, trên đời này ai không sợ chết? Huống chi bà trăm phương ngàn kế bò tới vị trí hôm nay?
Nếu có thể tồn tại, bà cũng không muốn chết ở chỗ này!
“Làm trâu làm ngựa?” Lâm Kinh Phong cao ngạo nâng cằm, cười lạnh một tiếng, “Ngươi cũng xứng?”
Trong lời nói của nam nhân tràn đầy trào phúng, trong mắt có ngạo khí không ai bì nổi, đương nhiên không có đặt Lâm Duyệt như bà điên kia ở trong mắt.
Xác thật, người muốn làm trâu làm ngựa vì Linh Thần quá nhiều! Lâm Duyệt tính là cái gì?
Đùng!
Cơ thể Lâm Duyệt lui về phía sau thật mạnh, té ngã trên đất, đột nhiên, bà ta cười ha ha: “Chẳng lẽ những lời ta nói lúc trước sai sao? Linh Thần ngươi cường đại thì như thế nào? Còn không phải có kết cục là một kẻ đoạn tử tuyệt tôn sao? Cho dù loại người như ngươi vào địa ngục, cũng không dám đối mặt với liệt tổ liệt tông, ha ha ha!”
Nếu đều phải chết, vì sao bà không hung hăng nhục nhã những người này một phen trước khi chết chứ.
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy gương mặt biến đổi của Lâm Kinh Phong, trong lòng Lâm Duyệt càng thêm vui sướиɠ.