Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Vân Lạc hơi nôn nóng, vừa định đứng ra thì tại một khắc ngay sau đó, trên người Vân Thanh Nhã chợt bộc phát một luồng sức mạnh không hề thua kém sức mạnh của ông, càng ngày càng mạnh hơn, y phát ra sức mạnh còn cường đại hơn cả ông.
“Cao Linh Giả cao cấp!”
Khắp người lão gia tử đều choáng váng, ông trợn mắt há hốc mồm nhìn nam tử đang đứng thẳng người trong gió nhẹ, ngây ngẩn cả người.
“Chuyện này không thể nào!”
Không đợi lão gia tử lấy lại tinh thần, tiếng kêu sợ hãi đã phát ra từ miệng tên thái giám giả rồi.
Lúc này đây, hai mắt hắn trợn to, sắc mặt cực kỳ dữ tợn: "Người Y thành tinh thông y thuật, bọn họ xuống tay phế bỏ ngươi, cả đời này ngươi không có khả năng hồi phục được! Tại sao ngươi chẳng những lấy lại thực lực trước kia mà còn đột phá tới Cao Linh Giả cao cấp?"
Việc này thật sự quá mức tưởng tượng, đừng nói là mấy người Linh Môn, ngay cả lão gia tử cũng bị dọa cho choáng váng.
Có lẽ do phải chịu sự kinh hãi quá mạnh liệt, lão gia tử lập tức quên mất tình huống hiện giờ, quay đầu qua phía Vân Lạc Phong rồi chửi ầm lên: "Nha đầu thúi nhà ngươi, không phải ngươi nói có thể giúp nhị thúc ngươi khôi phục thực lực hả? Tại sao nó chẳng những khôi phục, nó - con mẹ nó cấp bậc còn vượt qua cả ta? Nói mau, ngươi cho nhị thúc ngươi ăn thứ gì tốt mà không cho ta ăn phải không?"
Nha đầu thúi này, một ngày không dọa ông thì cả người nàng không thoải mái à? Hơn nữa, nàng lại không hề nói trước chuyện này với ông! Hại ông bẽ mặt trong trường hợp như thế này!
Ngay cả thực lực của nhi tử mà mình còn không biết, đấy không phải chuyện rất bẽ mặt hay sao?
Nhưng lão gia tử lại không ngờ tới, khi ông vừa dứt lời, tất cả người của Linh Môn đều bị dọa sợ, ánh mắt kinh ngạc chuyển sang Vân Lạc Phong.
“Là ngươi trị hết cho Vân Thanh Nhã?”
Thái giám giả hơi nheo mắt, cái nhìn âm u lộ ra nơi đáy mắt.
Vân Lạc Phong cong môi: “Liên quan gì ngươi?"
Bốn chữ này hoàn toàn chọc giận tên thái giám giả, vẻ mặt hắn đột nhiên lạnh lùng, cười lạnh tanh và nói: "Cho dù Vân Thanh Nhã đột phá tới Cao Linh Giả cao cấp thì sao? Hôm nay ngươi cần phải chết!"
Nếu như ngay từ đầu hắn còn muốn trợ giúp Cao Thiếu Thần lập Vân Lạc Phong làm Hoàng hậu thì bây giờ, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ.
Thiếu nữ này quá nguy hiểm, tuyệt đối không phải người mà Cao Thiếu Thần có thể khống chế! Nếu không gϊếŧ nàng, tất nhiên vô cùng hậu hoạn! (tai họa về sau)
“Tiểu Phong Nhi.”
Vân Thanh Nhã cảm nhận sát khí tuôn ra trên người thái giám giả, y lặng lẽ che chắn cho Vân Lạc Phong ở phía sau, mặt mày thanh tú lộ vẻ bình thản tự tin.
“Những năm gần đây con quá vất vả, ta làm thúc thúc mà lại không có cách nào đặt con vào lòng che chở, bây giờ rốt cuộc đã khôi phục thực lực có thể bảo vệ con rồi, cứ giao những người này cho thúc xử lý là được."
Vân Lạc Phong gật đầu nhẹ nhàng, chậm rãi lùi về sau hai bước.
Nàng cũng muốn biết thực lực sau khi đột phá đến Cao Linh Giả cao cấp của nhị thúc.
Sắc mặt thái giám giả càng biến đổi, hắn biết lần này Đại tiểu thư quá khinh địch rồi.
Bọn chúng chỉ biết Vân gia có mười một người ở cảnh giới Cao Linh Giả! Trong mười một người đó, chỉ có lão gia tử đạt tới Cao Linh Giả trung cấp, vì vậy để chắc chắn, bọn chúng cố ý phái hai Cao Linh Giả cao cấp tới.
Thế nhưng, bọn chúng không hề nghĩ tới Vân Thanh Nhã vẫn còn sống.
Chẳng những y còn sống mà còn đột phá tới Cao Linh Giả cao cấp!
Đáng tiếc, bây giờ đã không có đường rút lui, vì Linh Môn, thái giám giả cũng phải xuống tay một lần.
“Chúng ta lên!” Thái giám giả phất phất tay, thân mình hóa thành một trận cuồng phong ngay tức khắc, vọt tới chỗ Vân Thanh Nhã.
Dưới trận cuồng phong, áo xanh phất phơ, khóe môi nam nhân nhoẻn thành nét cong rất nhẹ, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn chăm chú vào lão già vọt tới trước mặt mình, khuôn mặt tuấn tú không hề thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng hờ hững như trước.