Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Sắc mặt Mộ Vô Sâm xanh mét, nếu như hôm nay hắn từ chối trả tiền, vậy không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe truyền ra ngoài.
Vì vậy, đối với loại đề nghị vô sỉ này của Vân lạc Phong, hắn hít sâu ngăn chặn nội tâm tức giận, lạnh giọng nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi nhớ kỹ hành động của ngươi hôm
nay! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Khuôn mặt hờ hững nhìn Mộ Vô Sâm, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Chỉ sợ dù ta không tìm ngươi tính toán sổ sách, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, như vậy, cho dù là tăng thêm một cái thù hận, thì có thể như thế nào?”
“Được, rất được,” Mộ Vô Sâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên dung nhan tuấn mỹ lạnh như băng, “Đến lúc đó ta sẽ đưa bạc và thiệp mời hôn lễ của muội muội ta đến trong phủ ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng đã ái mộ Thái tử nhiều năm như vậy, dù như thế nào đi nữa thì Mộ gia ta cũng sẽ gửi cho ngươi một tấm thiệp mừng.
Nghe nói vậy, mọi người thổn thức không dứt.
Vân Lạc Phong ái mộ Thái tử Điện hạ, ở Long Nguyên quốc cũng không phải là cái bí mật gì, nhưng mà, bây giờ cũng chỉ có người phủ Mộ Thừa tướng mới dám nói ra trước mặt nàng! Hơn nữa, còn dùng chuyện buổi lễ thành thân của Mộ Vô Song và Thái tử ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng.
Nhưng mà, lần này sau khi Mộ Vô Sâm kɧıêυ ҡɧí©ɧ xong, Vân Lạc Phong chỉ tà khí cười một tiếng: “Ngươi cho là, cái loại giống như Cao Lăng bị vô số nam nhân đè ở dưới người, sẽ làm ta có hứng thú ư? Cũng chỉ có loại như Mộ Vô Song này cùng với người bán thân ở trúc lâu sẽ tiếp nhận hắn.”
Ngụ ý, Mộ Vô Song và Cao Lăng là mặt hàng vạn người cưỡi!
Nói không chừng hai người kia còn từng cùng nhau hầu hạ một khách nhân đó.
“Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Mộ Vô Sâm hoàn toàn thay đổi, đáy mắt lộ ra ánh sáng âm lãnh, “Ta cảnh cáo ngươi một câu, làm người thì lưu một đường sống, sau này mà gặp nhau, nói lời đừng có quá đáng, như vậy đối với ngươi cũng không có ích lợi gì!”
Khóe môi Vân Lạc Phong giương lên, lười biếng cười nói: “Xin lỗi, ta không định sau này sẽ gặp các ngươi nữa.”
Mộ Vô Sâm bị tức đến của người run rẩy không dứt, hắn có cảm giác nếu như mình nói tiếp, nhất định sẽ bị cái nha đầu thúi này làm cho đang sống sờ sờ tức chết.
Nghĩ đến đây hắn hung hăng phất tay áo, cắn răng nghiến lợi nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi có thể nhớ những lời ngươi nói hôm nay, nếu như lần sau còn để cho ta nhìn thấy ngươi, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Sau khi nói xong lời này, Mộ Vô Sâm xoay người muốn rời đi, nhưng mà, bước chân của hắn mới vừa bước ra, sau lưng liền truyền đến một giọng nói tà mị.
“Ta có để cho ngươi đi chưa?”
Bước chân Mộ Vô Sâm chậm rãi dừng lại, hắn nắm thật chặt quả đấm, đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, trong ngực không nén được tức giận: “Vân Lạc Phong, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Không có gì,” Đôi tay Vân Lạc Phong ôm ngực, nửa người dựa vào trên lan can cầu thang, lười biếng híp híp hai con mắt, “Chỉ là nha hoàn này của ta có chút ngứa tay, thiếu một người làm bao cát cho nàng sử dụng, cho nên cũng chỉ có thể uất ức cho ngươi.”
“Vân Lạc Phong!”
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ lười biếng, lửa giận của Mộ Vô Sâm có khống chế nữa cũng không được, đột nhiên bạo phát ra.
Cái nha đầu thúi này lại dám coi thường người khác như vậy! Lại dám để cho mình làm bao cát cho một tiểu nha hoàn? Nếu như hôm nay không dạu dỗ nha đầu thúi này một cái, sau này Mộ Vô Sâm hắn sao có thể lăn lộn trên đại lục này được nữa?
“Vân Lạc Phong, ngươi muốn chết!”
Ầm!
Quả đấm của hắn mang theo cơn gió mãnh liệt, tựa như một cơn lốc xoáy, trong nháy mắt đến trước mặt Vân Lạc Phong, quả đấm uy mãnh nhắm ngay vào mũi Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập hung ác.