Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
“Vân Lạc Phong!”
Cao Lăng áp chế không được tức giận, hắn nắm chặt nắm tay: “Căn bản ý tưởng này của ngươi không có khả năng thực hiện! Nam nhân tam thê tứ thϊếp vốn là việc bình thường, không có một người nam nhân nào lựa chọn chỉ cưới một nữ nhân, gả cho ta, ta cho ngươi thân phận mẫu nghi thiên hạ tôn quý! Khiến người được vạn người kính ngưỡng!”
Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên, gợi lên một độ cong tà mị, giọng nói của nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh làm lòng người dâng lên sóng gió to gió lớn.
“Nếu là như thế, ta đây tình nguyện cả đời không gả!”
Nàng tình nguyện cả đời không gả, cũng tuyệt đối không chịu uất ức chung nam nhân với người khác!
Rốt cuộc phải có bao nhiêu khí phách mới có thể khiến một nữ nhân nói ra lời trái thiên hạ như vậy?
Vân Tiêu lạnh lùng tàn bạo quét mắt nhìn Cao Lăng sắp nổi giận, im lặng lấy hạt bên trong quả nho ra rồi lại trong đưa quả nho trong suốt đến bên môi Vân Lạc Phong. Từ đầu đến cuối, hắn đều không có đặt Cao Lăng vào trong mắt.
Thiếu nữ hơi híp mắt, môi đỏ nhẹ nhàng ngậm lấy quả nho, thậm chí nuốt cả ngón tay của nam nhân, nụ cười tà mị xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đầu lưỡi ấm áp liếʍ ngón tay của nam nhân.
Nàng lười biếng duỗi eo, nằm nghiêng ở trên ghế Quý phi, cười như không cười nói: “Người ngoài đồn đãi, Vân Lạc Phong ta cực thích nam sắc, dù cho hiện giờ Mộ Vô Song chứng minh lời đó là do nàng ta truyền ra, nhưng mà đồng thời cũng đúng là thật! Bên người ta có người vóc dáng hoàn mỹ, lại đẹp như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tiếp tục thích ngươi sao?”
Từ khi tiến vào hậu viện Vân gia, Cao Lăng liền phát hiện ra sự tồn tại của Vân Tiêu, nhưng hắn cố tình không nhìn! Thật sự là, trông thấy nam nhân bên cạnh Vân Lạc Phong giống như một tòa núi lớn vững vàng đứng đó, khiến sâu trong nội tâm hắn dâng lên một loại tự ti!
Loại cảm xúc tự ti này, hắn không biết là từ đâu mà đến, chỉ là cảm giác khí thế lạnh lùng tàn bạo của nam tử này quá mức cường hãn, dung mạo lại hoàn mỹ làm hắn ghen ghét! Cho nên, hắn mới lựa chọn làm lơ đi!
Nhưng hôm nay nghe thấy Vân Lạc Phong nói, trong lòng Cao Lăng xuất hiện ra một tràn tức giận, ánh mắt hắn chuyển hướng tới nam tử vẫn luôn giữ vẻ mặt vô tình, hung hăng nói: “Vân Lạc Phong, hắn chỉ là một hộ vệ mà thôi! Với thân phận của hắn không xứng với ngươi!”
Mặc dù khí thế của nam nhân này cường đại hơn nữa thì như thế nào? Hộ vệ chính là hộ vệ, căn bản là không thể so sánh với hắn!
“Thế sao?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nàng lười biếng duỗi eo, đứng lên khỏi trên ghế Quý phi.
Sau đó…
Tay nàng dùng sức giữ chặt vạt áo Vân Tiêu, kéo hắn đến trước mặt mình, ngẩng đầu hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân kia.
Đầu tiên nam nhân ngẩn ra một chút, chợt hắn nhớ lại nội dung trên Xuân cung đồ, theo bản năng ôm lấy thiếu nữ trước mặt, có chút trăn trở đáp lại nụ hôn của thiếu nữ.
“Xem ra ngươi nhìn nội dung của Xuân cung đồ rồi?” Vân Lạc Phong đẩy nam nhân ra, hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.
Vân Tiêu cho rằng nàng tức giận, trong lòng căng thẳng nhưng vẫn thành thật gật gật đầu: “Nếu nàng không thích thì ta có thể ném đi.”
Vân Lạc Phong nở nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc cũng theo nụ cười này mà biến mất, khóe môi nàng cong lên hiện ra nụ cười tà mị, cổ vũ vỗ vỗ bả vai Vân Tiêu.
“Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, bây giờ ngươi thành thục hơn trước kia đó.”
Nếu là Vân Tiêu của nửa năm trước, phỏng chừng mình mới vừa hôn hắn thì hắn đã chạy trối chết rồi.
“Xem đủ rồi sao?” Vân Lạc Phong quét về phía Cao Lăng ở sau, mỉm cười nhìn hai tròng mắt tràn ngập tức giận của thiếu niên kia, “Nếu xem đủ rồi thì ngươi có thể lăn đi! Ta không có hứng thú để cho người khác xem hiện trường Xuân cung đồ.”