Vạn Cổ Đại Đế

Chương 91: Tất cả đều thăng cấp!

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 91: Tất cả đều thăng cấp!

Luyện chế dung dịch Đoạt Thiên đã tạo ra cảnh tượng kỳ dị trong trời đất, làm cho tất cả các đệ tử trong Trường Sinh Môn bàng hoàng. Họ đang cảm thấy cấm địa phía sau núi sâu không lường được.

Nam Cung Hiên hạ lệnh cho một số trưởng lão đi dẹp yên các đệ tử đang xôn xao, không nên xuất hiện việc toán loạn.

Lăng Tiêu mang theo dung dịch Đoạt Thiên đi tới gần cây Ngộ Đạo.

Nam Cung Hiên, Đại trưởng lão, Nam Cung Tình và Liễu Phiêu Phiêu nhìn Lăng Tiêu không chớp mắt, vẻ mong đợi khôn cùng.

Dung dịch Đoạt Thiên trong truyền thuyết, với gốc cây là linh căn hàng đầu thì rốt cuộc có tác dụng hay không?

Giờ phút này, cây Ngộ Đạo đang hấp thụ linh khí từ trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm, nó đang trở nên xanh biếc, mượt mà, ba chiếc lá nhìn rất rõ ràng, không giống nhau, mỗi một chiếc lá đều như ghi lại sự huyền ảo của trời đất.

Trong cảm giác của Lăng Tiêu, mầm cây này cũng đã ổn định hơn một chút, nhưng nguyên bản thì vẫn còn nhiều chỗ thiếu hụt. Hơn trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm cũng chỉ trị được phần ngọn mà không bù đắp được phần gốc.

"Dung dịch Đoạt Thiên, thể hiện cho ta xem đi."

Lăng Tiêu từ từ mở bình ngọc, đổ ra một giọt dung dịch Đoạt Thiên, ẩn chứa hơi thở sinh mệnh nồng đượm, hương thơm xông thẳng vào mũi. Giọt nước tỏa ra ánh sáng lung linh, óng ánh như trân châu, từ từ thấm vào thân mầm cây Ngộ Đạo.

Vù!

Cây Ngộ Đạo khẽ run lên, tiếng động như đang vui mừng, ba chiếc lá hơi cuộn lại, vây lấy giọt dung dịch Đoạt Thiên.

OÀ..ÀNH!

Một khí thế đầy thần bí tràn ra từ trên thân mầm cây, khí thế này nháy mắt lan ra bốn phía. Hơi thở xa xưa như chứa đựng bao nhiêu điều huyền bí. Sau khi nhận lấy giọt dung dịch Đoạt Thiên, mầm cây Ngộ Đạo bắt đầu sáng lên, làn khói xám đen như tử khí bị đẩy ra.

Hào quang mãnh liệt thay thế, từng sợi phù căn ùa vào khiến cho mầm cây như đang được điêu khắc lên thân rồi chảy máu đen vậy! Cảnh tượng huyết lệ vô cùng.

"Quả nhiên là có hiệu quả."

Mắt Lăng Tiêu sáng lên hiện ra vẻ vui mừng.

Ngay sau đó, hắn chỉ để lại ba giọt dung dịch Đoạt Thiên, còn lại thì đổ tất cả về phía mầm cây Ngộ Đạo.

Dung dịch Đoạt Thiên sáng lấp lánh, như những ngôi sao sáng ẩn chứa hơi thở của sự sống. Cây Ngộ Đạo cũng bắt đầu lớn hơn, tiếng rung động như đang vui mừng hoan hô.

"Đại trận Trường Sinh Phong Thần! Mở!"

Lăng Tiêu quát to một tiếng, chân khí cả người tỏa ra, hai tay kết ấn. Hắn mở đại trận Trường Sinh Phong Thần, màn ánh sáng óng ánh khắp nơi bao phủ trọn vẹn Trường Sinh Môn.

Trước khi luyện chế dung dịch Đoạt Thiên thì thôi không nhắc đến, nhưng sau khi trải qua lôi kiếp, sự quan trọng của cây Ngộ Đạo, cùng quá trình hấp thu dung dịch Đoạt Thiên nhất định gây nên hiện tượng kỳ lạ kinh người. Nếu như bị người tinh ý thấy được thì sẽ gặp phiền toái lớn.

Cho nên để đề phòng, Lăng Tiêu trực tiếp mở ra đại trận Trường Sinh Phong Thần, phong tỏa toàn bộ núi Trường Sinh.

Ầm ầm!

Cùng lúc đó, trong hư không vang lên một tiếng sấm rền, cây Ngộ Đạo bắt đầu run rẩy kịch liệt, ánh sáng bao phủ toàn bộ mầm cây, từng đường sáng như sợi xích, với một trật tự nhất định kèm theo vô số phù văn thần bí.

Luồng khí tốt lành, thánh khiết, sự sống tràn ngập.

Thoạt nhìn cây Ngộ Đạo mặc dù chỉ cao khoảng gần tấc nhưng lại cho con người có cảm giác giống như một cây cổ thụ thần có khả năng thông thiên, khí thế tỏa ra khiến nhiều người run rẩy.

"Khí thế như vậy thật là kinh người. Không hổ là linh căn hàng đầu."

Đại trưởng lão run rẩy, nhìn không chớp mắt sự biến hóa của mầm cây Ngộ Đạo.

"Không sai, chỉ cao gần tấc mà đã có thể xảy ra cảnh tượng như thế. Không biết khi cây này lớn lên thì có cảnh tượng như thế nào?"

Nam Cung Hiên cũng tán thành.

OÀ..ÀNH!

Cây Ngộ Đạo ở trước mặt không ngừng tràn ra khí đen, đến khi màu đen tỏa ra đầy mặt đất rồi dần biến mất, cây Ngộ Đạo cũng bắt đầu hiện ra ánh sáng chín màu, cột sáng óng ánh xông thẳng lên trời.

Toàn bộ núi Trường Sinh cũng bắt đầu rung lên mạnh mẽ.

Cây Ngộ Đạo bắt đầu lớn lên liên tục.

Rễ cây tết vào nhau như một con rồng đi sâu vào lòng đất, hơi thở sinh mệnh bốn phía bị nó hút lấy điên cuồng. Thân cây mọc cao lên khỏi mặt đất, cành nhánh xuất hiện, lá cây như được tắm sương sớm, linh khí đậm đà bao phủ quanh cây Ngộ Đạo, từng mảng linh khí cô đặc như làn sương lượn lờ dập dờn.

OÀ..ÀNH!

Hư không như có luồng điện, tiếng sấm nổ vang, tất cả hoa cỏ cây cối trong vòng ngàn dặm xung quanh đang uể oải, thì khi sinh khí của cây Ngộ Đạo ùa tới, vùng cấm địa biến thành một đại dương linh khí.

"Linh khí thật nồng đượm!! Tu vi của ta… Ta đột phá?"

"Ha ha ha... Ta cũng đột phá!"

"Linh khí này quá tinh khiết. Cuối cùng ta cũng đột phá lên Hóa Linh Cảnh."

"Rốt cuộc là Tông chủ và Thánh tử đã làm gì ở sơn cốc? Sao lại xuất hiện cảnh tượng kinh người như vậy?"

"..."

Bên ngoài cấm địa, tất cả đệ tử đều mừng như điên. Nguyên một đám đều mang theo vẻ mặt khó tin và nghi ngờ.

Tinh khí sinh mạng vọt tới khiến các đệ tử của Trường Sinh Môn đều chiếm được nhiều chỗ tốt.

Mà đám đệ tử chân truyền Kiếm Vô Khuyết, Tả Chấn cùng với Đặng Á Lâm đã biết một ít chân tướng ở trong cấm địa. Giờ đây thấy hơi thở sinh mệnh đầy trời cũng bắt đầu kích động.

Trong cấm địa đã biến thành một đại dương linh khí.

Hơi thở sinh mệnh đang điên cuồng thúc đẩy cây Ngộ Đạo phát triển. Nam Cung Hiên, Đại trưởng lão, Nam Cung Tình cùng với Liễu Phiêu Phiêu dưới sự cọ rửa của hơi thở sinh mệnh mà tu vi cũng bắt đầu trở nên hùng hậu.

Nhưng mà chẳng qua bọn họ đang cố đè nén việc hấp thu tinh hoa này. Dù sao đây cũng là năng lượng của cây Ngộ Đạo.

"Không sao đâu. Sẽ không ảnh hướng đến việc cây Ngộ Đạo phát triển. Cơ hội ngàn năm có một, mau ngồi xuống bắt đầu đột phá đi."

Lăng Tiêu mỉm cười với mọi người, ngồi xuống đầu tiên, bắt đầu luyện hóa tinh hoa sinh mệnh xung quanh.

OÀ..ÀNH!

Ban đầu tu vi của Lăng Tiêu đã đạt đến Hóa Linh Cảnh tầng sáu đỉnh phong, giờ phút này khi cắn nuốt vô số tinh hoa thì nháy mắt đã đột phá lên Hóa Linh Cảnh tầng bảy!

Mà Liễu Phiêu Phiêu thì đột phá đến Hóa Linh Cảnh tầng bốn.

Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão cũng đều đột phá lên một cảnh giới, Tông Sư Cảnh tầng ba và Tông Sư Cảnh tầng hai. Chỉ có Nam Cung Tình vẫn cố gắng giữ ở Hóa Linh Cảnh tầng chín.

Nàng vẫn nhớ lời Lăng Tiêu nói, trước khi Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm tu luyện đạt đến viên mãn, tuyệt đối không đột phá đến Long Hổ Cảnh. Những tinh hoa sinh mệnh kia mặc dù không gia tăng tu vi của nàng, nhưng cũng khiến sinh mạnh bổn nguyên của nàng trở nên mạnh mẽ hơn, hơi thở càng thêm tinh khiết.

Ầm ầm!

Trong sơn cốc, lôi đình lóe lên, những sợi xích thần đan xen vào nhau có trật tự, phù văn huyền ảo tràn ngập khiến cho nhóm người Nam Cung Hiên đi vào một cảnh giới cảm ngộ võ đạo.

Tu vi của họ mặc dù không tiếp tục đột phá nhưng mà hiểu biết về võ đạo lại bắt đầu nâng cao hơn.

Một ít bí ẩn về võ học lúc trước không rõ ràng, thì giờ đây lại như được mở thông suốt.

Nhất là Nam Cung Tình, đã bắt đầu mơ hồ chạm tới Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm viên mãn!