Vạn Cổ Đại Đế

Chương 52: Đại sư Tiêu Mộc mang đến khủng hoàng tột độ!

Lô Quan Kiệt đang trưng ra khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ ‘ta đây thắng chắc rồi’.

Thành Trường Sinh không những đại biểu cho Đại Hoang Cổ quốc uy nghiêm, mà quan trọng hơn, Thành chủ Trường Sinh thành Liễu Hùng Phi còn cường giả đứng đầu trong ngàn dặm xung quanh đây.

Trong những năm gần đây, Liễu Hùng Phi cùng người dưới trướng hắn – Phi Hùng Quân, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu kẻ phản đồ của môn phái cùng với giặc cỏ trên núi. Cho dù là ba môn phái lớn cũng cực kỳ kiêng kỵ hắn.

Đối với Hợp Hoan tông mà nói, đúng là mạnh hơn Trường Sinh môn một ít, nhưng tất nhiên Nam Cung Hiên cùng không có gì phải e ngại. Nhưng chỉ với một người tên Liễu Hùng Phi, đã khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.

“Thế nào? Nam Cung Tông chủ đã nghĩ xong chưa? Chỉ cần ngươi đem Lăng Tiêu giao cho chúng ta, tất cả đều dễ nói! Nhưng nếu đợi đến khi Liễu Thành chủ đến, chỉ sợ mọi chuyện càng khó giải quyết hơn đó.”

Lô Quan Kiệt thản nhiên nói.

“Tông chủ, ta thấy tiểu tử này đúng là một cái tai họa lớn đó? Hắn chẳng những gϊếŧ hại đồng môn, còn sát hại đệ tử Hợp Hoan tông, khiến Trường Sinh Môn gặp phải phiền toái lớn như vậy. Tông chủ, ngươi còn muốn che chở cho hắn sao?”

Lâm Sơn lạnh giọng nói. Hợp Hoan tông đến thật đúng lúc, mang lại cho hắn cơ hội loại bỏ Lăng Tiêu tốt như vậy. Hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Lăng Tiêu lạnh lùng liếc Lâm Sơn một cái, trong lòng sinh ra một tia sát khí.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, chuyện của Lâm Tiêu cũng là chuyện nội bộ của Trường Sinh môn. Nhưng vì báo thù riêng, Lâm Sơn lại đứng về phía Hợp Hoan tông. Hắn chính là kẻ ăn cây táo, rào cây sung. Đáng chết!

Nam Cung Hiên có chút do sự, nhưng cuối cùng, ông vẫn cắn răng quyết định: “Lô Phó tông chủ, xin thứ lỗi cho ta không thể đồng ý được! Cho dù Liễu Thành chủ có đến, cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của Trường Sinh môn chúng ta. Lăng Tiêu chính là Thánh tử của Trường Sinh môn, hoàn toàn không thể giao cho các ngươi được!”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Nam Cung Hiên dứt khoát, quyết liệt như chém đinh chặt sắt vậy.

Nam Cung tình cũng thở phào một hơi, nhưng khi nghĩ đến Liễu Phi Hùng sắp đến, tâm trạng lại nặng nề hơn.

Đối mặt với vị Liễu Thành chủ này, Nam Cung Hiên sẽ phải chịu áp lực lớn như vậy sao?

Dường như Nam Cung Hiên vừa mới nói xong, thì có đệ tử chạy vội tới bẩm báo.

“Khởi bẩm Tông chủ, Thành chủ thành Trường Sinh cùng đại sư Tiêu Mộc tới, đã đến chân núi Trường Sinh rồi ạ!”

Đại trưởng lão hơi sửng sốt, hình như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt có chút đỏ lên. Ông nói: “Đại sư Tiêu mộc? Là đại sư Tiêu Mộc nào?”

Đệ tử trông núi nói: “Là đại sư Tiêu Mộc ở Trường Sinh thành. Có bái thϊếp* làm chứng!”

*Bái thϊếp là loại thiệp dùng để thông báo.

Lúc Đại trưởng lão tiếp nhận bái thϊếp từ trong tay đệ tử kia, trong ánh mắt ông lộ ra vẻ kích động. Ông nhìn về phía Nam Cung Hiên và nói: “Tông chủ, là đại sư Tiêu Mộc, là vị đại sư Tiêu Mộc của Linh Dược các!”

“Cái gì?”

Lúc này, không chỉ Nam Cung Hiên, mà ngay cả đoàn người Lô Quan Kiệt, Mã Ngạn cũng phải chấn động.

“Đại sư Tiêu Mộc sao lại đến đây? Lão nhân người không giống người khác, trước nay đều không hỏi chuyện trần thế, là một vị linh dược luyện đan sư đó ư? Ngay cả tông chủ của ba môn phái lớn như chúng ta đến mời vài lần, còn không được gặp được người!”

Vẻ mặt Nam Cung Hiên càng nặng nề như đeo chì. Ai cũng không biết đại sư Tiêu Mộc đến đây với mục đích gì.

Nếu Liễu Phi Hùng làm cho hắn cảm thấy kiêng kỵ, thì vị đại sư Tiêu Mộc càng khiến hắn có cảm giác kính sợ.

Người ta kính sợ đại sư Tiêu Mộc, không chỉ vì tu vi cao cường Tông Sư cảnh, mà còn vì thân phận đặc thù – luyện đan đại sư.

Phải biết rằng, ở Đại Hoang Cổ quốc, luyện đan sư vô cùng thưa thớt. Luyện đan sư càng ít, cho dù đi tới bên trong vương đô, cùng sẽ được quân vương tiếp đãi.

Ba tông môn lớn lợi hại nhất cùng chỉ có luyện đan sư thượng phẩm mà thôi. Trong đó, chính là Đại trưởng lão Trường Sinh môn và Mã Ngạn của Hợp Hoan tông.

Mà đại sư Tiêu Mộc, vị luyện đan sư tai to mặt lớn này nghe nói là từ vương đô tới, thân phận tôn quý vô cùng, sau lưng là thế lực sâu không lường được.

Đối mặt với một nhân vật nổi tiếng như thế, không chỉ là Liễu Phi Hùng, mà ba tông môn lớn cùng phải cung phụng như tổ tông. Ba vị tông chủ tới cửa xin gặp mặt cũng không thể bước vào cửa.

Hiện giờ, sao đại sư Tiêu Mộc lại chủ động đến thăm Trường Sinh môn? Điều này thật khiến cho người ta khϊếp sợ.

“Ha ha ha… Tiêu Mộc đại nhân tất nhiên là do Liễu thành chủ mời đến rồi! Các ngươi chắc là không biết đâu.

Đường tỷ Liễu Phiêu Phiêu, chính là con gái của Liễu thành chủ, là đệ tử thân truyền của đại sư Tiêu Mộc. Quan hệ giữa Liễu thành chủ cùng đại sư Tiêu Mộc, các ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Hơn nữa, ta nghe nói, cái tên Mã Tuấn kia có thiên phú luyện đan rất cao, suýt chút nữa là được đại sư Tiêu Mộc thu làm đồ đệ rồi. Tiêu súc sinh Lăng Tiêu này dám gϊếŧ cháu ta. Đại sư Tiêu Mộc đến Trường Sinh môn chính là để hỏi tội ngươi. Lăng Tiêu, ngươi còn không mau ngoan ngoãn chịu trói đi?”

Mã Ngạn cười vô cùng sung sướиɠ. Cuối cùng ánh mắt lạnh lẽo như băng dừng ở trên người Lăng Tiêu, hắn quát tháo lên.

“Cái gì? Đại sư Tiêu Mộc định thu Mã Tuấn làm đồ đệ? Lăng Tiêu cứ như vậy mà gϊếŧ Mã Tuấn, vậy đại sư Tiêu Mộc nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”

“Một vị thành chủ Trường Sinh thành thì cũng thôi đi, đằng này lại còn thêm một vị đại sư Tiêu Mộc. Lăng Tiêu này đúng là sao chổi a!”

“Chi bằng giao hắn ra đi. Đắc tội với cả Liễu thành chủ lẫn đại sư Tiêu Mộc, Trường Sinh môn chúng ta sẽ lâm nguy đó!”

Đa số các đệ tử Trường Sinh môn đều bị dọa phát khϊếp lên.

Đại sư Tiêu Mộc giống như một tòa núi lớn, đè nặng lên tâm trí của mỗi người, khiến họ không thở nổi. Ai nấy đều mang vẻ mặt hoang mang, sợ hãi.

“Tông chủ, đến nước này rồi mà ngươi còn không chịu tỉnh ngộ sao? Lăng Tiêu không chết, Trường Sinh môn ta xong rồi đó!”

Lâm Sơn hùng hổ nói.

“Đúng vậy! Tiểu súc sinh Lăng Tiêu không thích hợp làm Thánh tử Trường Sinh môn ta. Hay là giao hắn ra đi thôi!”

“Gϊếŧ hắn!”

“Đây nhất định là một cái tai họa, tông chủ người không thể không để ý đến an nguy của Trường Sinh môn a!”

Phần đông các vị trưởng lão phe Lâm Sơn bắt đầu hùa theo nói.

Cứ như vậy, áp lực trên người Nam Cung Hiên lại càng lớn hơn nữa.

Nam Cung Hiên nhìn Lăng Tiêu, cười khổ một tiếng, hàm chí chính là ‘những chuyện này là do ngươi gây ra đó’.

Nhưng mà cho dù thể nào, Nam Cung Hiên cũng không thể giao Lăng Tiêu ra.

Chưa nói tới chuyện Lăng Tiêu đã tìm Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn cho Trường Sinh Môn, chỉ với thiên phú yêu nghiệt như vậy, vài năm nữa thôi Trường Sinh Môn có thể một vươn lên phía trước, mạnh hơn hẳn hai tông môn kia.

Thậm chí, khôi phục vinh quang cũng không phải không có khả năng!

Hợp Hoan tông kiên trì muốn gϊếŧ Lăng Tiêu, chỉ sợ Lăng Tiêu gϊếŧ Mã Tuấn là một lý do nhỏ. Quan trọng hơn là bọn họ cũng cảm giác được Lăng Tiêu là một sự uy hϊếp.

Lăng Tiêu không chết, Hợp Hoan tông cùng Thiên Ma điện sẽ đứng ngồi không yên.

“Các ngươi nói đủ rồi đó!”

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng. Hắn nhìn Lâm Sơn cùng mấy trưởng lão đứng sau lão, nói: “Xét thấy Trường Sinh Môn ta, vạn năm trước là chiến thần đứng đầu đại lục, địa vị không ai sánh bằng, quét sạch bốn phương tám hướng. Cả thiên hạ không ai dám xưng ‘tôn’. Thôn Thiên Chí tôn tổ sư cùng Trường Sinh Chí tôn đã kiêu ngạo, uy nghiêm ra sao? Thời điểm đó, đừng nói là đại sư luyện đan, ngay cả tông sư luyện đan, Đan Chí tôn ở trước mặt cửa Trường Sinh Môn cùng phải khom lưng cúi đầu.

Nhưng hiện tại thì sao? Nhìn các ngươi xem. Trường Sinh Môn sao lại có những môn đồ… yếu đuối như các ngươi chứ? Một Thành chủ Trường Sinh thành cùng Đại sư luyện đan mà đã dọa các ngươi thành ra như vậy, chỉ sợ các tổ sư dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ đội mồ sống dậy bóp chết lũ hèn nhát các ngươi!”

Lăng Tiêu không chút nể nang, mắng thẳng vào mặt các trưởng lão cùng chúng đệ tử, khiến họ xấu hổ vô cùng. Mặt ai nấy đều đỏ bùng lên.