Triệu Vô Cực trở về nhà trọ, trời đã tối. Hắn gọi lên Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch tới.
Ba người ở trước bàn, Triệu Vô Cực lên tiếng nói:
“ tối nay ta sẽ đi làm một việc, việc này có thể liên quan nhiều ít tới các ngươi, cho nên ta muốn nói ra trước để cho các ngươi tự có quyết định của mình!”
Triệu Vô Cực nói tới đây dùng một chút, hắn để cho hai người biết được chuyện hắn sắp nói là quan trọng không nên xem thường.
“ chúng ta cùng Cát, Mục, Trần tam gia đánh nhau, khiến bọn họ tổn thất nặng nề về cả danh và lợi. bởi vậy bọn họ chắc chắn ghi hận lên chúng ta. Trần gia tuy sẽ hận, nhưng bọn họ tổn thất không lớn sẽ không đối với chúng ta làm tử thù. nhưng Cát gia cùng Mục gia chắc chắn sẽ tìm kiếm cơ hội hại chúng ta. ừm, Độ Hải ngươi không bao trùm trong cái này.
Các ngươi làm bằng hữu của ta hắn cũng nên biết tính cách của ta,hoặc chưa biết thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết. ta không thích làm việc để lại hậu hoạn, nên tối nay ta đã sắp xếp diệt tộc Cát gia cùng Mộc gia, còn Trần gia tạm thời có thể tha cho bọn họ. ta muốn hỏi là hai người các ngươi có ai muốn đi cùng ta hay không?”
Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch lập tức nhíu mày. hai người bọn họ biết Triệu Vô Cực vốn ra tay cực kì quả quyết, đôi lúc phải nói là lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại tới mức này.
Độ Hải dùng ánh mắt lo lắng nhìn Triệu Vô Cực, sợ hắn ngộ nhập sát đạo.
Từ Tiểu Bạch thì trong ánh mắt dẫy dụa.
Hắn đúng là cùng Mục gia kết thù, nhưng hắn Từ gia ở rất xa chỗ này sợ rằng không có mấy cơ hội va chạm cùng đối phương, nhưng để bọn hắn lại đúng là một cái tiềm tàng mối họa của hắn.
Trên giang hồ, đôi lúc có thể vì một cái nhìn không ưa nhau mà có thể rút kiếm tương bác chứ đừng nói gϊếŧ tộc trưởng chi thù. bởi vậy Triệu Vô Cực đề nghị hắn cũng muốn suy nghĩ một phen, không nên mang về cho gia tộc mình mối họa ngầm. nếu Triệu Vô Cực đã tính toán đầy đủ, vậy thì cũng nên diệt trừ đi mối họa trong tương lai.
Dù sao đi lại trên giang hồ, võ giải tàn nhẫn tranh đấu cũng là chuyện thường không cần có cái gì gánh nặng trong lòng.
Nhưng Mục gia cũng không phải tất cả mọi người đều có tội a, bọn hắn cũng là có người già trẻ em vô tội, một khi phát động diệt tộc cuộc chiến chính là chó gà không tha, nơi bọn hắn đi qua chính là xác chết nằm la liệt.
Nhưng hắn không đi, Triệu Vô Cực chắc chắn sẽ đi một mình. lấy Triệu Vô Cực tính cách cùng hắn tự tin, hoàn toàn có khả năng này.
Độ Hải nỡ để Triệu Vô Cực một mình mạo hiểm sao? đương nhiên không!
Hắn còn nhớ rõ Triệu Vô Cực lúc ở Thiếu Vân Tự bên bờ vực câu nói kiên quyết hỏi hắn có tin tưởng Triệu Vô Cực không?
Lúc Triệu Vô Cực bất chấp thương thế, kéo hắn lên từ dưới vách đá, đến mức máu tươi chảy ròng thấm ướt cả dây thừng.
Triệu Vô Cực vì hắn mà kiệt sức ngất đi, để hắn phải chăm sóc thật lâu mới tỉnh lại.
Tất cả những thứ này đều là tình bằng hữu của hắn cùng Triệu Vô Cực, hắn không hề quên một thứ gì.
Để cho Triệu Vô Cực đi mạo hiểm một mình là không thể nào, nhưng sát lục quá nhiều cũng không phải là thứ Từ Tiểu Bạch muốn.
Từ Tiểu Bạch đối với giang hồ vẫn là còn ôm một chút ảo tưởng mộng mơ chưa rõ ràng, nên hắn cũng phân vân.
Độ Hải lúc này lên tiếng nói ;
“ Triệu thí chủ, ta thấy hay là thôi đi, dù sao sự việc cũng đã xong rồi, không cần thiết mở ra sát lục tổn hại âm đức!”
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ không phải là ta cố tình mở ra sát lục, mà là bọn họ tự động tìm đến cửa muốn ta mở ra sát lục a. ta gϊếŧ gia chủ của bọn họ, bọn họ sẽ ở trong bống tối luôn chờ cơ hội cắn ngược lại ta, hoặc sau này có thể có một cái nào người trong gia tộc của bọn hắn đi tu luyện có thành tự tới tìm ta phiền phức thì sao? ta có thể không sợ nhưng chưa chắc bọn hắn đã tuân thủ luật lệ giang hồ, bọn hắn nếu ra tay với người thân của ta thì sao?”
Độ Hải gắt gao nói:
“ những gì ngươi nói chỉ là giả thuyết mà thôi!”
Triệu Vô Cực lắc đầu:
“ tuy chỉ là giả thuyết, nhưng sự việc này ở trên giang hồ xảy ra quá nhiều, ta không cần phải đi chứng mình gì thêm!”
Độ Hải cắn răng nghiến lợi nói:
“ Triệu thí chủ, bởi vì chúng ta là bằng hữu ta mới khuyên ngươi một câu, ngươi sát khí đã quá nặng rồi. tuy không rõ ngươi là như thế nào tu luyện nhưng ngươi chắc chắn không phải là tà công ma pháp, cũng không tu luyện sát lục chi đạo có thể tha được thì nên tha, bỏ xuống đồ đao lập địa thành phât.
Trong mắt một người phật giáo như ta, ngươi quanh người tuy là khí tràng cực mạnh, thần uy nội liễm nhưng cũng là sát khí quấn thân, sát nghiệp không dứt sợ rằng không tốt cho sau này tu hành!”
Triệu Vô Cực hứng thú nhìn hắn, đám này hòa thượng còn có thể nhìn ra thứ này?
Nhưng như thế hiển nhiên chưa đủ lay động hắn, hắn không quá quan tâm cái gì sát khí cùng sát nghiệp cùng nhân quả tuần hoàn.
Cách làm việc của hắn chính là loại bỏ mọi mối nguy hại còn chưa nảy mầm, một lần gian khổ để tương lai thoải mái.
Hắn nhìn Từ Tiểu Bạch nói:
“ ngươi có quyết định chưa?”
Từ Tiểu Bạch cắn răng nói:
“ ta đi!”
Triệu Vô Cực nhắc nhở:
“ đừng ép bản thân làm chuyện mình không thích!”
Từ Tiểu Bạch thở dài nói:
“ ta cũng muốn cái mông sạch sẽ một chút, sẽ không đưa về cái gì tai họa ngầm trên giang hồ cho gia tộc của ta!”
Triệu Vô Cực gật đầu, chỉ cần đối phương xác định rõ tư tưởng của mình, hắn liền không khuyên can nữa.
Hắn nhìn Độ Hải nói:
“ ngươi chắc là không đi rồi đúng không?”
Độ Hải thở dài nói:
“ lời nên nói ta đã nói, hi vọng Triệu thí chủ có thể giảm bớt sát lục, tích nhiều âm đức mới có lợi cho tu hành sau này!”
Triệu Vô Cực gật đầu, Độ Hải không muốn mở ra sát lục, cũng phù hợp phật gia tu luyện chi đạo, hắn không hề cưỡng ép.
Chỉ cần Từ Tiểu Bạch, hắn cũng đã có đủ tự tin cùng sát thủ công hội phối hợp tiêu diệt gọn hai cái này gia tộc rồi, Độ Hải có đi hay không không quan trọng.
Thực ra hắn cũng biết, Độ Hải là một cái tốt hòa thượng, rất tuân thủ giới luật loại kia. hắn tam quan đã định hình, không giống Từ Tiểu Bạch thiếu niên nhiệt huyết, đối với giang hồ còn có nhiều ảo tưởng, tam quan không rõ ràng dễ bị thay đổi.
Chuyện này vốn cũng có phần của Từ Tiểu Bạch, hắn không muốn lợi dụng Từ Tiểu Bạch mà chỉ hỏi ý hắn có muốn làm hay không mà thôi, đi kết thúc tất cả hậu hoạn về sau.
Từ Tiểu Bạch nếu không thích hoàn toàn có thể không đi, Triệu Vô Cực cũng không tin hắn sức mạnh còn không dẹp nổi mấy cái gia tộc này.
Từ Tiểu Bạch đi cùng hắn, chính là thể hiện rõ thái độ của bản thân, muốn tiến cùng tiến muốn lùi cùng lùi.
Triệu Vô Cực cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
Hắn lại đối với Độ Hải hỏi:
“ phật gia các ngươi còn có thể xem ra nghiệp vận sao?”
Độ Hải lắc đầu:
“ chỉ là một cái vọng khí thuật kiến thức căn bản mà thôi, không thể xem thấu thiên cơ được!”
Triệu Vô Cực truy hỏi:
“ ngươi nhìn thấy ở ta cái gì?”
Độ Hải nói:
“ cũng không có gì, nếu là Triệu thí chủ muốn biết bần tăng cũng mạo muội nói một phen. Triệu thí chủ gϊếŧ người phương thức quá máu tanh tàn độc, bởi vậy người chết đối với ngươi oán niệm rất lớn, sát khí bởi vậy cũng ngưng tụ nhanh chóng vô cùng.
Mỗi cái sinh linh ở trên đời này đều có thuộc về mình số mệnh, nếu ngươi đại khai sát giới gϊếŧ người, trên người ngươi cũng sẽ phải chịu một phần nhân quả tuần hoàn của bọn họ, khi sát nghiệp tích lũy tới một mức độ đủ lớn, ngươi sẽ gặp phải tai kiếp của mình.
Nhưng ngươi khí huyết mạnh mẽ, mệnh cách sáng tỏ, tướng mạo triển lộ ra rồng phượng trong loài người khí chất, hơn nữa sợ rằng cùng rất nhiều người vận mệnh có dây dưa, họ cũng đang bảo vệ ngươi, bởi vậy nhưng thứ này cũng chưa đủ làm gì ngươi.
Đối với võ giả mà nói, sát khí trong lúc đối địch rất có lợi có thể chấn nhϊếp địch nhân tinh thần, nhưng tới khi tu luyện tới bình cảnh cần đột phá, rất dễ sẽ bị những sát khí này quấy nhiễu, nặng còn có thể sinh ra tâm ma kiếp vô cùng hung hiểm.
Không cẩn thận một chút chính là thân tử đạo tiêu. bởi vậy ta cũng không muốn ngươi quá nhiều sát nghiệp tổn hại âm đức.”
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ nếu đối phương số mệnh chính là phải chết ở trong tay ta thì sao?”
Độ Hải im lặng một chút nói:
“ nhưng ngươi cũng có thể buông xuống đồ đao lập địa thành phật a, sợ rằng lấy thân phận của Triệu công tử đám người kia cũng không thể làm gì ngươi!”
Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn không muốn nói tiếp. bởi nói tiếp hắn sẽ lại nói đám người này tu luyện có thành tự tìm hắn hoặc người thân hắn phiền phức làm sao bây giờ?
Như thế sẽ đi vào một cái chết tuần hoàn.
Trên giang hồ,ân ân oán oán, người lừa ta gạt. Nay ta gϊếŧ ngươi mai người thân của ngươi gϊếŧ ta chính là trò hay mỗi ngày trình diễn, Triệu Vô Cực không rảnh đi làm nhân vật chính trong mấy vở kịch này.
Từ Tiểu Bạch thì lại hai mắt tỏa sáng cực kì hứng thú nói:
“ Độ Hải Độ Hải, mau mau xem cho ta vận mệnh như thế nào?”
Độ Hải nhíu mày so với Triệu Vô Cực càng sâu, hắn thở dài một hơi ra nói:
“ Từ công tử phải hứa cho dù ta nói gì cũng sẽ bỏ qua cho ta, ta mới nói!”
Từ Tiểu Bạch trong lòng lộp bộp một cái, có như vậy nghiêm trọng sao?
Hắn run run nói:
“ ngươi cứ nói, ta không cùng ngươi tính toán!”
Độ Hải mở miệng nói:
“ ngươi cũng giống Triệu thí chủ, đều là người vô cùng mạnh mẽ, là rồng phượng trong loài người, hơn nữa sinh mệnh tuy không phải đế vương chi tướng, nhưng khí tức mịt mờ huyền ảo phiêu miểu như tiên nhân, sợ rằng sau này cùng tu tiên giả có liên quan.”
Độ Hải nói xong, Từ Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một chút, hắn cảm thấy tất cả đều rất tốt a, không cảm giác cái gì xấu, sao Độ Hải lại có vẻ khó xử như vậy.
Hắn hỏi:
“ ngươi còn cái gì chưa nói đúng không?”
Triệu Vô Cực ở một bên cũng vểnh tai lên nghe, hắn cũng rất hiếu kì Từ Tiểu Bạch là cái gì vận mệnh.
Độ Hải hít sâu một hơi nói:
“ từ tướng mạo, chỉ tay, khí chất, đến vận mệnh chi quang, của ngươi đều rất tốt chỉ có một cái khiến ta khó hiểu là ngươi lại có tướng hiền lương thục mẫu, giúp chồng sinh con dưỡng cái, quản lí gia đình loại này nữ nhân mới có vận mệnh chi quang!”
Ha ha ha ha ha!
Triệu Vô Cực cười lăn ra đất! hắn cười đến mức khó thở.
Tiểu bạch kiểm quả không hổ là tiểu bạch kiểm, còn có thể làm người khác phu nhân, sinh con dưỡng cái. Độ Hải quả nhiên là đóng giả thần côn a! nhưng hắn đóng được rất giống thật, Triệu Vô Cực cũng suýt nữa tin.
Từ Tiểu Bạch thì lại mặt trướng đỏ lên, tức giận liếc Triệu Vô Cực, sau lại trừng mắt nhìn Độ Hải.
Hắn rất muốn đánh Độ Hải, nhưng nghĩ lại mình lời vừa nói, lập tức kìm nén cơn giận, tức giận đến hắn mặt đỏ bừng.
Độ Hải thở dài, quả nhiên là không nên nói, nói hai tên này cũng không tin a. bọn hắn vốn xem đây là một cái chuyện cười mà.
Triệu Vô Cực thừa cơ hội trêu đùa Từ Tiểu Bạch một phen, trêu cho hắn sắp phát điên, suýt chút nữa vung kiếm cùng hắn quyết đấu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nửa đêm đã tới.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng động, Triệu Vô Cực biết thời cơ hành động đã tới.
Hắn mở cửa ra, người bên ngoài không ai khác chính là Yên Vũ, chỉ có điều nàng bây giờ mặc một thân đồ đen thích khách, khí chất thay đổi rất nhiều.
Yên Vũ làm việc rất chuyên nghiệp, không hề mang một chút nào đùa vui tâm lí ở bên trong.
Nàng mở miệng nói:
“ thời gian tới rồi, đi thôi!”
Triệu Vô Cực gật đầu, phi thân theo nàng, Từ Tiểu Bạch cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đêm nay chính là một đêm gió tanh mưa máu, Hỏa Vân Thành sóng ngầm cuồn cuộn!