Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 98: Trò chuyện

Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng giáng xuống, khí thế như muốn phiên giang đảo hải.

Lang Vương hoàn toàn vẫn chưa ở trong ý cảnh thức tỉnh trở lại.

Triệu Vô Cực nhắm thẳng đầu nó, hắn muốn dùng ám kình đánh xuyên đại não Lang Vương, cùng lực lượng cường đại của bản thân đánh tan đầu nó.

Răng rắc!

Một tiếng nứt sọ vang lên, Lang Vương lập tức tru lên thảm thiết một tiếng bay ngược mà ra. Từ tai mắt mũi miệng của nó không ngừng tràn ra từng dòng máu nhơm nhớp dính đỏ.

Triệu Vô Cực dừng lại, không truy đuổi, hắn cảm thấy Lang Vương không sống nổi.

Lang Vương bị đánh trúng một chưởng, Triệu Vô Cực chưởng lực vô cùng mạnh mẽ, hắn có thể một chưởng đánh vỡ cự thạch, đánh lên đầu Lang Vương cũng suýt chút nữa đánh bể sọ não nó.

Tất nhiên đây là toàn lực một đòn tác dụng.

Nhưng suýt chút nữa cũng không phải là hoàn toàn nát, Lang Vương tuy thất khiếu chảy máu, nhưng mãnh thú sinh mệnh lực cường đại của nó vẫn còn chèo chống nó thoi thóp thở, nó vẫn chưa hoàn toàn chết đi mà là nằm trên đất co giật co giật.

Trong miệng Lang Vương thì không ngừng truyền ra từng tiếng rên nhẹ, cho thấy giờ này nó cảm thấy đau đớn thống khổ đến như thế nào.

Lang Vương cao ngạo, cuộc đời săn bắn của nó chưa từng thất bại, một đường đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ tới tận hôm nay, không ngờ vì đi săn mấy cái nhân loại con mồi mà phải chết.

Trước đây nó cũng từng săn qua người, vô cùng dễ dàng. Gần như là bọn họ đối với nó không hề có chút phản kháng lực.

Không ngờ hôm nay gặp phải ba người này, sinh mệnh của nó lại phải đi tới chung kết.

Thế giới của nó, nhược nhục cường thực, chỉ có cường giả mới có thể sống tiếp.

Kẻ yếu hoặc là chết hoặc là phục tùng, không còn con đường nào khác.

Lang Vương cố gắng bò dậy, nó giống như là hồi quang phản chiếu, muốn nhìn một lần cuối cùng Triệu Vô Cực khuôn mặt.

Chính kẻ này đã đánh bại nó, kết thúc cuộc đời toàn chiến thắng của nó.

Xoẹt!

Một ánh kiếm lóe lên, Từ Tiểu Bạch từ bên trái lóe ra mà lên, kiếm pháp không chút nào xảo diệu một kiếm cắt ngang yết hầu Lang Vương.

Việc này đối với hắn vô cùng đơn giản, gϊếŧ một cái hấp hối thú dữ mà thôi.

Lang Vương giống như là bị rút hết toàn bộ sức lực, ngã xuống.

Nó đã nhớ rõ khuôn mặt của kẻ này, kẻ đã đánh bại nó.

Nếu có kiếp sau, nhất định nó sẽ tìm trở về báo thù.

Triệu Vô Cực trên mặt lạnh lùng, chuyện này xem như kết thúc!

Con Lang Vương này làm lỡ của bọn họ gần bốn ngày thời gian, nhưng so với để Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải bị vây công đến chết, hoặc cùng điên cuồng lại ở trạng thái toàn thịnh Lang Vương liều chết mà nói bọn hắn đã bỏ ra cái giá thấp nhất đạt được chiến thắng.

Triệu Vô Cực cảm thấy như thế này đã có lời, không cần thêm cái gì nữa.

Phong cách chiến đấu của hắn đã thành hình, vốn là trí tuệ cùng sức mạnh kết hợp thể mà không phải đơn thuần man lực ngu ngốc.

Triệu Vô Cực quay người lại, đi tới bên Độ Hải cho hắn mấy viên thuốc chữa thương nói:

“ chờ ngươi khôi phục xong xuôi chúng ta lập tức lên đường, ngươi có thể an tâm khôi phục,ta sẽ hộ pháp cho ngươi! ”

Độ Hải gật đầu, nhân lấy đan dược ăn vào.

Bọn họ đối với Triệu Vô Cực thần kì cùng giàu có đã thành thói quen, không cần quá để ý.

Đan dược chữa thương đối với Triệu Vô Cực giống như ăn đường đậu dường như, hắn thích ăn bao nhiêu liền ăn bao nhiêu, chỉ cần đảm bao chiến lực của hắn luôn ở đỉnh phong là được.

Không lâu sau, Độ Hải cũng đã chữa thương xong, bọn họ bắt đầu điều chỉnh lộ tuyến, tiếp tục hướng Thiếu Vân Tự phương hướng tiến lên.

Lần này chiến đấu, Triệu Vô Cực có thể dễ dàng kích thương Lang Vương như thế không phải bởi vì hắn quá cường mà là Lang Vương trạng thái quá nhược.

Nó trải qua Triệu Vô Cực quấy rối đã vô cùng suy yếu, tinh thần không đủ tỉnh táo để nhận ra Triệu Vô Cực chưởng ý đối với nó ảnh hưởng nên không thể trước thời hạn tránh né.

Nếu không bọn họ cũng sẽ có một trận chiến không hề nhẹ nhõm như vậy.

Nếu Lang Vương ở trạng thái toàn thịnh, trong lúc chiến đấu biến số rất nhiều, chưa kể nó điên cuồng trạng thái không biết còn có thể làm ra cái gì yêu thiêu thân sự tình.

Triệu Vô Cực đứng trên cương vị một người đội trưởng, đảm bảo đoàn đội an toàn làm được vô cùng tốt, không ai có thể chê nửa lời.

Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng từ trận chiến này học được rất nhiều thứ. đôi lúc không phải cần cực kì mạnh mẽ võ lực mới có thể giải quyết tất cả, có những lúc võ lực không đủ vậy thì cần ngoại lực đến bù vào.

Cho dù một cái nhìn qua không mấy tác dụng như dầu đốt đèn, cũng có thể ở trong hoàn cảnh nguy hiểm phát huy ra to lớn tác dụng.

Bọn hắn càng là đối với Triệu Vô Cực hiểu rõ. Đối phương không chỉ võ lực cao, mà còn vô cùng thông minh nhanh trí, không thể là địch.

Đương nhiên mọi người lúc này đều là đồng đội cùng bằng hữu, đang ở lợi ích trước mắt sẽ không phản bội nhau.

Ba người một đường đi nhanh, không tới nửa ngày liền tới một cái thác nước.

Dừng ở thác nước, xung quanh có một số loại động vật ăn cỏ đang ở bên bờ trang thủ uống nước, cũng có một số loại ăn thịt ở bờ đối diện.

Nhưng chúng rất ăn ý không công kích lẫn nhau, nhưng chỉ cần rời đi khỏi chỗ này, đều là luật rừng.

Nên gϊếŧ vẫn là gϊếŧ, nên săn vẫn là săn.

Triệu Vô Cực cũng nhanh chóng tìm được hai con thỏ, trở về làm sạch lông cùng ruột, bỏ dược thảo vào trong bắt đầu quay lên.

Bên ngoài hắn quét một lớp gia vị, con thỏ nướng lên vàng ươm trông vô cùng ngon miệng

Độ Hải cũng không hề đối với thức ăn mặn có cảm hứng gì, hắn vẫn là một bộ lạnh nhạt gặm bánh bao.

Triệu Vô Cực thì cùng Từ Tiểu Bạch tự mở tiệc của riêng mình.

Hai người ăn được vô cùng nhiệt tình, miệng đầy dầu mỡ, Từ Tiểu Bạch nói:

“ Triệu công tử, ngươi đường đường nam nhân, sao lại đi học những thứ này a? ”

Triệu Vô Cực liếc hắn khinh bỉ nói:

“ Ta không học ngươi có thịt ăn sao? Ra dã ngoại không tự mình lo cho bản thân được thì chờ người khác đến lo sao? Hơn nữa suy nghĩ của ngươi quá sai lầm, không phải chỉ có nữ nhân mới cần biết nấu ăn, nam nhân cũng cần biết. Không ai là ngoại lệ! ”

Triệu Vô Cực nghĩa chính ngôn từ phê bình Từ Tiểu Bạch một phen, Từ Tiểu Bạch lập tức xấu hổ, hắn cho rằng nữ nhân mới nên lo chuyện bếp núc mà nam nhân chính là ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa phiêu bạt giang hồ.

Đương nhiên suy nghĩ này của hắn không sai, nhưng đối với Triệu Vô Cực thì là lạc hậu mà thôi.

Dù sao Từ Tiểu Bạch cũng đang hưởng lộc của Triệu Vô Cực không tiện phản bác.

Hắn lúc này bỗng nhiên hỏi:

“ ta thật sự rất giống tiểu bạch kiểm sao? ”

Triệu Vô Cực trên tay đồ ăn ngưng lại kinh ngạc nhìn hắn, Độ Hải thì là lỗ tai vểnh lên, không hề quay đầu lại nhưng lại đang yên lặng nghe trộm, hắn đối với Triệu Vô Cực đối đáp cũng cảm thấy hứng thú.

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn Độ Hải một chút, con hàng này muốn nghe thì cứ quang minh chính đại mà nghe việc gì phải giả bộ như thế, rõ thích bát quái lại không dám nhận.

Triệu Vô Cực cười cợt nói:

“ Ngươi chỉ là so nam nhân đẹp một chút mà thôi! ”

Từ Tiểu Bạch có chút trêu tức mà nói:

“ Thế sao? Triệu công tử còn nói cái gì nằm trên nằm dưới à? không ngờ Triệu công tử tướng mạo chính khí đường đường lại có thể có loại suy nghĩ ác tha này, ta thật thất vọng về ngươi! ”

Triệu Vô Cực vội ho một cái, cảnh tỉnh bản thân lần sau không thể lỡ mồm nói ra như vậy, hắn lập tức cười làm lành:

“ không không, ta tin tưởng Từ công tử là chân nam nhân, nhìn ngươi chiến đấu tràn đầy nhiệt huyết máu lửa ta liền hiểu rồi, đúng không Độ Hải? ”

Triệu Vô Cực tiện đường kéo Độ Hải vào, Độ Hải thì là sắc mặt lúng túng quay đầu lại nói:

“ Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Từ công tử là chân nam nhân! ”

Từ Tiểu Bạch lập tức hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực thì là quay sang Độ Hải hỏi:

“ Độ Hải, các ngươi tự có bảy mươi hai tuyệt kĩ sao? ”

Độ Hải đối với Triệu Vô Cực hỏi hứng thú trả lời:

“ đúng vậy, chúng ta đúng là có bảy mươi hai tuyệt kĩ, nhưng nội công tâm pháp lại đa dạng vô số, Triệu công tử cũng có nghiên cứu qua chúng ta phật môn nội tình sao? ”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ Ta chỉ là ở trong sách đọc qua, nên mới phải tìm ngươi xác minh một chút mà thôi xem trong sách nói có là sự thật hay không! ”

Triệu Vô Cực có chút suy nghĩ, không ngờ thiếu lâm ở đây thật có bảy mươi hai tuyệt kĩ, là hai thế giới dung hợp sao? cao võ cùng thấp võ cùng tồn tại?

Triệu Vô Cực tiếp tục hỏi:

“ Thế các ngươi tự có các đường sao? như là giới luật đường chẳng hạn? lại có thập bát đồng nhân trận sao? ”

Độ Hải thấy Triệu Vô Cực hỏi cũng không là cái gì hạch tâm bí mật vấn đề, rất nhanh cho ra đáp án:

“ Đúng vậy, những thứ trên đều có! ”

Triệu Vô Cực khẳng định, phương thức hoạt động của đa số tự miếu đều là như vậy, không có thay đổi gì.

Bình thường theo xuyên qua sáo lộ tới nói, cao võ thế giới cùng thấp võ thế giới là hai thế giới riêng biệt.

Nếu là hai thế giới dung hợp tạo thành kết quả, tương lai sợ rằng hắn sẽ còn gặp rất nhiều thế giới có khả năng dung nhập vào.

Có thể là tu tiên, võ hiệp cũng có thể là ma pháp.

Đặc biết thế giới bình chướng ở đây khá lỏng lẽo, lại là do dung hợp mà thành nên có thể sẽ có một số cấm địa vết nứt không gian trải dài, vô cùng nguy hiểm.

Vết nứt không gian, có thể cắt đứt mọi thứ.

Cho dù ngươi là hóa thần kì lão tổ động phải cũng chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi.

Đương nhiên hóa thần kì lão tổ cũng có thể sử dụng sức mạnh của mình ảnh hưởng tới vết nứt không gian.

Có thể khép lại, hoặc mở rộng ra. Khép lại rất tốn sức lực, cho dù mấy cái hóa thần lão tổ hợp lực lại cũng chưa chắc thành công, còn tùy vào độ lớn của vết nứt nữa.

Mở ra, không biết bên kia thông đạo chính là cái gì, nếu mở ra là một hồi tai nạn, đến cả người mở cũng không thể nào có sức chống cự chính là một hồi thiên tai.

Vậy nên cũng không hóa thần lão tổ nào đi ngu ngốc làm việc này.

Hơn nữa hóa thần kì lão tổ cũng không có nhiều, ở đâu ra thời gian rảnh rỗi tụ tập lại đi mở hay đóng vết nứt không gian lại làm gì. bọn họ đều có tông môn cần thủ hộ của riêng mình.

Triệu Vô Cực đối với thế giới có chút lí giải, sợ rằng sau này hắn đạt tới cảnh giới đó, có thể tiếp xúc những thứ này, sẽ là một tràng vô cùng khó khăn hành động.

Khép lại vết nứt thì không có gì để nói, nhưng mở ra vết nứt, tạo thông đạo đi tới thế giới khác thì lại là một chuyện khác.

Đây mang ý nghĩa khai hoang, tìm kiếm nguồn tài nguyên mới. khai hoang tốt, tông môn phát triển, khai hoang sai lầm, mở ra quá mạnh thế giới thông đạo, tự bại lộ bản thân mình, tông môn cùng thế giới đều diệt vong.

Đây chính là một tràng đánh cuộc. đương nhiên Triệu Vô Cực lúc này quá yếu, hắn chỉ là dựa vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của mình phỏng đoán mà thôi, những thứ này đều không liên quan đến hắn.

Cho dù là Thanh Vân Tông lão tổ duy nhất lúc này cũng là chưa tiếp xúc tới thứ này.

“ Thì ra là thế a! ”

Triệu Vô Cực đối với Độ Hải gật đầu, đám người tiếp tục ăn uống nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục lên đường.

Đi một ngày sau, lúc này trời đã sẩm tối. Ngày hôm nay cũng có một ít không mở mắt mãnh thú tới tìm chết đều bị Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch Độ Hải đánh chết, bọn hắn cũng lười cùng đám này mãnh thú so đo, nếu không phải giống như Lang Vương như vậy đẳng cấp Triệu Vô Cực trực tiếp nghiền ép đi qua.

Trời tối, bọn hắn tiếp tục hạ trại nghỉ ngơi, giải tỏa một ngày đi đường vất vả.

Từ Tiểu Bạch không nhịn được thở dài nói:

“ Ta nói Độ Hải, cái này tự cũng quá xa a? sao phải chạy vào hoang sơn dã lĩnh như vậy mở tự làm cái gì? đây không phải là đang tìm chuyện với đám mãnh thú sao? đệ tử tông môn không cẩn thận ra ngoài liền bị mãnh thú vồ chết rồi lúc đó khóc cũng không biết tìm ai khóc đi? ”

Độ Hải nói:

“ thực ra trước đây không nhiều mãnh thú như vây, là gần đây mới xuất hiện nhiều nhu vậy thôi! ”

Từ Tiểu Bạch thân thể không bằng Độ Hải cùng Triệu Vô Cực, đi đường vất vả nên mới khó chịu nói một câu mà thôi.

Dù sao hắn ở Từ gia có người hầu hạ đã quen, ra giang hồ cũng là kị mã mà đi, ít khi chịu khổ.

Nhưng đi cả quãng đường dài tới thám hiểm Thiếu Vân Tự khiến hắn có chút ăn không tiêu, cũng là bởi vì dọc đường chiến đấu hao tổn tinh thần mà thôi.

ở dã ngoại lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng phải trợn mắt lên, đề cao cảnh giác xem chừng xung quanh.

may mắn đội ngũ còn có Triệu Vô Cực cảm giác vô cùng tốt, chiến lực mạnh mẽ, thường sớm phát hiện nguy hiểm nên bọn hắn một đường thuận lợi đi tới.

nếu đổi lại là Từ Tiểu Bạch lần đầu đi ra sớm đã chết.

mới hôm qua đây con có một con rắn từ trong bụi cỏ xông tới cắn hắn, Từ Tiểu Bạch một hoảng hốt không kịp trốn tránh suýt nữa bị cắn trúng, may mắn Triệu Vô Cực từ phía xa dùng ám khí cứu hắn một mạng.

dã ngoại nguy hiểm, không phải chỉ để nghe cho vui.

Triệu Vô Cực hướng Độ Hải hỏi:

“ Thiếu Vân Tự còn xa không? ”

Độ Hải bình tĩnh nói:

“ Sắp rồi, chỉ còn một ngày rưỡi lộ trình là tới, nhưng cũng phải cẩn thận, ta để ý thấy càng tới gần Thiếu Vân Tự mật độ mãnh thú càng cao, hôm trước một ngày gặp ba bốn lượt đã là nhiều, hôm nay cũng gặp tám chính đợt, chưa kể độc xà côn trùng! ”

Triệu Vô Cực gật đầu, hắn tin tưởng trong chuyện này tất có yêu, có bàn tay của Vạn thú tông nhúng tay.

Nhưng có một điều kì quái là sau khi Thiếu Vân Tự bị diệt tự mãnh thú xung quanh có một thời gian không hề tụ tập, tại sao sau đó lại tụ tập lại?

Chả lẽ người của Vạn Thú tông sau khi đồ Thiếu Vân Tự có chuyện riêng cần làm rời đi, sau đó mới trở lại tác quái hay sao?

Triệu Vô Cực suy nghĩ liên tục xoay chuyển, một lúc sau hắn nói:

“ lần này thám hiểm có thể có rất nhiều biến số, nếu lúc nào đó ta nói mọi người bỏ đi, hai người phải lập tức nghe lời của ta, cho dù chúng ta có đứng trước rừng vàng núi bạc, đỉnh cấp thiên tài địa bảo hay võ công bí tịch cũng phải lập tức rút đi, hai người hiểu ý ta sao? ”

Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch nhìn nhau một chút, gật đầu. Độ Hải nói:

“ nếu Triệu thì chủ đã chắc chắn như vậy thì chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu! ”

Bọn hắn cảm thấy Triệu Vô Cực lo lắng là có nguyên nhân, hẳn là hắn đã đoán được trong chuyện này có bí mật gì đó nhưng chư tiện nói ra cùng bọn hắn mà thôi.

Dù sao Triệu Vô Cực vô cùng nghĩa khí, nếu hắn không nghĩa khí đã sớm ở lúc lang quần vây công bỏ chạy rồi, đâu còn ở lại cùng bọn hắn chiến đấu.

Vì vậy, ba người bọn họ ở giữa đã sơ lập nên tin tưởng lẫn nhau, đối với Triệu Vô Cực yêu cầu cũng là đồng ý.

Độ Hải thì lúc này nhìn Triệu Vô Cực một cái đầu trọc sáng bóng nói:

“ Triệu thí chủ, không biết ngươi là truyền thừa của cái nào tự? ”

Hỏi dò người khác công pháp là một chuyện rất thất lễ, nhưng Độ Hải không hề hỏi hắn luyện công pháp gì mà là hỏi hẳn là truyền thừa của cái nào tự, một cái rất bình thường việc.

Đây là lần đầu Độ Hải tỏ ra đối với hắn hứng thú, không đúng, là lần thứ hai.

Lần đầu chính là ở Bạch hạc lâu, mời hắn đi thám hiểm.

Đối với mỗi cái đại hiệp đi lại trên giang hồ, có môn phái là một chuyện rất quan trọng.

Môn phái không những có thể cung cấp cho hắn chỗ dựa, tăng cường hắn tiếng nói trọng lượng, còn có thể bảo hộ hắn khi gặp nguy hiểm.

Ngoài ra môn phái còn có thể chứng minh ngươi là ở cái nào trận doanh, là chính là tà, nếu ở chính phái địa vị có cao hay không.

Môn phái địa vị đều là dựa vào võ lực cùng danh vọng mà gây nên. Một cái đỉnh cấp môn phái không chỉ cần danh vọng được nhiều người đồng ý ca tụng mà còn phải có trưởng bối đức cao vọng trọng võ lực siêu quần trấn thủ.

Cho dù ngươi là một cái võ lực cặn bã, chỉ cần đi ra từ môn phái lớn, người ta cũng sẽ vui mừng xưng ngươi một tiếng các hạ mà không xem ngươi như sâu kiến.

Bởi vậy mỗi cái đại hiệp đi lại trên giang hồ đầu tiên gặp mặt đều là xưng môn phái, báo gốc gác của mình.

Mọi người đều dựa vào đó mà bắt đầu giao lưu lẫn nhau, nhưng có một quy tắc không đổi chính là chính tà không cùng đường, gặp tất đao kiếm cùng trò chuyện.

Độ Hải hỏi hắn sư thừa cũng không có gì quá đáng, Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút mà nói

:

“ thực ra ta có một cuốn công pháp của phật môn, nhưng sau đó bị ta sửa lại một chút, nhưng công pháp đầu tiên ta học vẫn là của phật môn, chủ tu luyện thể. Người sáng tạo ra công pháp này là một cái thiên tài hòa thượng, ta không biết rõ tên hắn, chỉ đọc được trong sách giới thiệu như vậy thôi! không biết Độ Hải đã từng nghe qua Bất Diệt Kim Thân quyết chưa? ”

“ A, là cái đó công pháp a! ”

Độ Hải ra vẻ hiểu, thảo nào hắn chiến lực mạnh mẽ như vậy, hóa ra là luyện cái đó công pháp.

Độ Hải tổ chức một chút ngôn ngữ nói:

“ quyển bí tích này không có gì lạ, ở một số đại tự đều có, nhưng số người tu luyện rất ít.

Môn này võ công nhập môn dễ tinh thông khó, người luyện tiến cảnh lại chậm chạp vô cùng bởi vậy những đời trước tiền bối để lại kinh nghiệm, đời sau cũng không ưa thích tu luyện là mấy, nên công pháp này cũng không phải bí mật gì quá lớn, mặc dù nó cũng được xem là đỉnh cấp công pháp.

Môn này công pháp không thâm sâu huyền ảo cần ngộ tính ưu việt như những loại công pháp khác, cách tu luyện cũng viết rõ rõ ràng ràng, nhưng cũng vì thế mà không ít người tu luyện cảm thấy hoài nghi, luyện thành thật có thể đạt được sức mạnh như bên trong miêu tả hay không?

Không ít người thử nhưng đều đã thất bại, bởi vậy nó cũng được để ở tàng kinh các tầng dưới của chúng ta.

Rất nhiều đệ tử xem qua đều mang ôm vận may tâm lí đi thử luyện một phen, dù sao cũng là đỉnh cấp công pháp.

Đáng tiếc tu luyện nhiều năm, cũng chậm chạp tiến cảnh. bởi vậy mọi người từ đó nản lòng, không ai đi tìm môn công pháp này tu luyện nữa.

Nhưng ta có thể khẳng định với thí chủ, người sáng tạo ra công pháp này đúng là một cái thiên tài hòa thượng.

Trong sách ghi rõ lộ tuyến tu luyện, luyện xong có thể trở thành trên giang hồ đỉnh phong cao thủ, có thể đi Hoa sơn luận kiếm tranh tài một phen. Nhưng đó cũng không phải là lí do nó khiến cho người sáng tạo ra công pháp này đạt được khẳng định! ”

Độ Hải nói tới đây chát lưỡi một cái, lộ ra hơi khô khan cổ, Triệu Vô Cực đang nghe tới đoạn hay lại bị đánh gãy, hơi khó chịu nhưng rất hiểu ý lấy nước đưa tới cho hắn nói:

“ Là như thế nào? ”

Độ Hải uống một ngụm nước sảng khoái cười nói:

“ đương nhiên là bởi vì năm đó tên kìa hòa thượng đem cả năm vị đỉnh cao nhất cao thủ ở hoa sơn cùng lúc đánh bại, nhưng hắn không tiếp cái này Giang hồ đệ nhất nhân danh hiệu, ma là tiếp tục phiêu bạt.

Công pháp tu luyện của hắn cũng rất li kì bị lộ ra, nhưng không ai biết là làm sao lộ ra, lúc đó giang hồ cũng nổi lên một cơn sóng tranh đoạt không nhẹ.

Tranh đoạt bí tịch chính là việc làm mà giang hồ nhân sĩ ưa thích nhất, chém chém gϊếŧ gϊếŧ một thời gian, cuối cùng bí tịch bị sao thành nhiều bản, các đại tự đều có một bản.

Cũng chính là ta ở tàng kinh các thấy bản kia, nhưng không ai tu luyện mà thôi.

Còn một lí do nữa, nhưng đây chỉ là tin đồn, nghe nói tên thiên tài hòa thượng kia còn có phần sau công pháp, chính là thượng quyển hạ quyển ý tứ. nhưng chưa hề có ai thấy qua công pháp này! ”

Độ Hải một mạch nói ra, Triệu Vô Cực cảm thấy vị thiên tài hòa thượng này thật có ý tứ.

Đánh bại cùng lúc năm vị đỉnh cấp cường giả trên giang hồ. phải biết cùng ra tay khác hắn với xa luân chiến, lấy năm vị cường giả kinh nghiệm nhiều năm, không thể dễ dàng để một cái hậu bối đoạt hết phong quang, nếu không bọn hắn mặt mũi để vào đâu.

Thế mà hắn lại có thể dùng sức một người đánh bại năm người, đủ thấy năm xưa khí khái hào hùng vạn trượng như thế nào!

Triệu Vô Cực cảm thán tên hòa thượng này không đơn giản a!

Hơn nữa hắn công pháp cũng giống như là không sợ người biết, có thể rải ra tin tức cho người tranh đoạt, tranh đoạt lúc hắn cũng không thèm tới thu hồi công pháp.

Ngược lại còn có tin đồn hắn còn có thượng quyển hạ quyển.

Mới một quyển mà đã là đỉnh cấp cao thủ, trên nữa một quyển lại là cảnh giới gì?

Triệu Vô Cực cảm thấy tên này thiên tài hòa thượng sớm đã thành tu tiên giả rồi.

Hắn đối với người này hứng thú vô cùng, một cái tiện nghi sư phụ không ngờ lại cường hãn như vậy, hắn sự tích giống như chỉ là một truyền kì, đầy tính nghiên cứu sự việc.

Độ Hải lại là cười nói:

“ Triệu thí chủ quả nhiên là không phải người thường, ngươi là ta đã gặp qua có thể đem Bất Diệt Kim Thân quyết tu luyện đến mức mạnh mẽ như vậy duy nhất người, bần tăng cảm thấy vô cùng kinh ngạc cùng thán phục! ”

Độ Hải lộ ra vẻ mặt kính trọng, là đối với cường giả kính trọng, đối với Triệu Vô Cực thiên tài mà kính trọng.

Triệu Vô Cực cười cười nói:

“ Độ Hải quá khen rồi. thế ngươi có bất kì tin tức gì về quyển sau sao? ”

Độ Hải suy nghĩ một chút nói:

“ Trước đây chỉ là tin đồn mà thôi, muốn có ta phải quay về chùa của chúng ta hỏi phương trượng mới được. Phương trượng tuổi lớn, kiến thức vô cùng uyên bác nhất định sẽ có câu trả lời! ”

Triệu Vô Cực vui vẻ, chỉ cần có đầu mối là tốt rồi, hắn nói:

“ vậy không bằng sau việc này chúng ta trở về Vạn Sơn Tự xem xét một chút, dù sao ta cũng là phiêu bạt giang hồ, cùng ngươi một đường tới Vạn Sơn Tự cũng xem như là lịch luyện! ”

Độ Hải cười:

“ nếu thế thì ta cũng không chối từ, bản tự chỉ có cơm chay canh chay, hi vọng Triệu thí chủ không chê bai! ”

Triệu Vô Cực cười ha ha nói:

“ không sao, không sao ta cũng không kén ăn! ”

Hắn cũng muốn mượn đường đi lịch luyện tới xem một chuyến Vạn Sơn Tự của Độ Hải là như thế nào một cái tự.

Từ Tiểu Bạch cũng ở một bên đánh nhịp:

“ Vừa vặn ta cũng là ra giang hồ lịch luyện, ở đâu lịch luyện đều giống nhau, không bằng đi trước một chút Vạn Sơn Tự xem thế nào! ”

Độ Hải mỉm cười:

“ tốt, vậy thì ta mời hai vị đến bản tự chơi một thời gian, ha ha! ”

Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lập tức cười nói:

“ một lời đã định, ha ha! ”