Edit: Nhạc Dao
Vào năm 2013, phòng thí nghiệm trên mặt trăng đột nhiên bị thiên thạch đập trúng, khiến hiện tượng lạ xuất hiện, lãnh tụ của các quốc gia vội vàng trấn an dư luận.
Năm 2014, thành phần lạ chợt xuất hiện trong không khí, tận thế cũng bắt đầu.
Xã hội quay ngược lại thời phong kiến.
Loài người bỗng có dị nhân.
Vua zombie xuất hiện.
…
Ai cũng biết về sự ảnh hưởng của vua zombie với loài người khi nó biết suy nghĩ.
“Trời ạ, ở đây có người sống!” Đám vai chính đang lái một chiếc xe dính đầy máu thì một thiếu niên ngồi trên ghế phụ chợt kinh ngạc nói. Sau đó vẫy tay với các thành viên trong đội mình: “Affleck, Alice, mau qua đây nhìn nè.”
Chỗ họ đang đứng đối diện với một biệt thự. Ở ngay trước biệt thự có một cái sân cực kỳ lớn.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, hình ảnh một phụ nữ tắm mình trong ánh nắng đang đọc sách đẹp tựa tiên cảnh.
Ở cạnh cô có một người đàn ông ôn hoà đang chăm chú múa bút như gió, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người phụ nữ với vẻ cưng chiều.
Dưới ngòi bút của anh, bức tranh vẽ người đẹp sống động, ngay cả lông tơ cũng có thể nhìn rõ.
Trong nháy mắt, mọi người chợt cảm thấy hoài niệm. đã bao lâu rồi họ chưa thấy được cảnh gia đình ấm áp như vậy nhỉ?
Affleck vuốt cây đao bên hông mình, đôi mắt màu xanh dương chợt xuất hiện sự do dự.
Đây là một biệt thự bình thường, mà hai người này cũng giống như một cặp vợ chồng mặn nồng.
Nhưng khi cảnh này xuất hiện trong thời kỳ tận thế thì có vẻ rất bất bình thường.
Vả lại, trên tường cũng không có bất kỳ vết máu nào. Nghĩ kỹ thì từ lúc họ bước vào chỗ này, không hề có con zombie xấu xí nào cả.
Vì nhóm của họ đông người nên rất ồn ào, tiếng nói chuyện cũng rất lớn, mà đôi vợ chồng này lại giống như không nghe thấy họ vậy.
anh ta ngẫm nghĩ, không đi vào trong mà chỉ đứng ngoài chào hỏi: “Xin chào hai vị!” Nếu nơi này không phải có chỗ kỳ quái thì chính là hai người rất mạnh.
Đạo diễn ra hiệu cho máy quay gần nhất quay cận cảnh đôi mắt của Tô Uyển.
Dưới ánh mặt trời, hàng lông mi của người phụ nữ run rẩy, giấu đi sự phức tạp trong mắt. Tuy họ không thể diễn tả được cảm xúc của cô nhưng nó lại khiến lòng họ xót xa, giống như cô đã từng có một quá khứ tối tăm vậy.
Khi cô ngẩng đầu lên thì trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, cứ như ban nãy chỉ là ảo giác vậy: “Xin chào, mọi người vào trong ngồi đi!”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng nghe thấy lời nói của cô thì mới ngẩng đầu nở một nụ cười ôn hoà lễ độ. Tuy vậy, trong mắt anh lại thờ ơ vô cảm, nhìn rất kỳ lạ.
Affleck nhíu mày, ánh mắt kia của anh ta… Giống như họ không khác gì zombie hoặc chiếc lá nằm trên mặt đất vậy.
anh ta lại nhìn lần nữa thì người đàn ông này đã đặt bút xuống, bước nhanh đến trước mặt của người phụ nữ, cầm tay cô rồi hôn lên đó.
sự dịu dàng quanh người đàn ông này cứ như con thú nhỏ ngoan ngoãn khiến Affleck nhíu mày, lẽ nào anh ta bị hoa mắt sao?
“Cắt! Nghỉ giải lao thôi!”
***
Đạo diễn râu xồm bỏ kịch bản xuống, cầm ly trà bên cạnh lên uống một ngụm.
Khi ông đang ngồi trên cái ghế nhỏ thì người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang cầm hai hộp rảo bước tới đây, rồi ném cho ông một hộp: “Người đàn ông phương Đông đưa đấy!”
Râu xồm mở hộp cơm ra: “Sao lại là mì xào tôm hùm? không phải chỗ họ không mở cửa vào trưa thứ bảy ư?” nói xong, ông cũng không quan tâm đến câu trả lời liền gắp một con tôm lên rồi bỏ vào miệng, đắc ý hỏi: “Ông đã ngạc nhiên chưa?”
Áo sơ mi hoa liếc qua đám bảo vệ, cảm thấy rất ngứa mắt với dáng vẻ đắc ý của tên này, rồi thu hồi ánh mắt: “Vẫn chưa nhìn ra được.” Mới quay một đoạn thôi mà.
Đạo diễn râu xồm tức giận trợn mắt.
Ở bên này, khi đạo diễn vừa bảo “Cắt” là Tần Chấp đang ngồi xổm trước mặt Tô Uyển liền bế cô lên, vội vàng đi vào một góc nọ.
anh để cô tựa vào lòng mình rồi dùng tấm thảm lông thật lớn bao toàn thân cô lại.
Thời tiết ở đây không được ấm áp lắm, mà khi đóng phim còn phải mặc quần áo mỏng manh nữa chứ.
“Bảo bối có lạnh không?” Tần Chấp hà hơi vào lòng bàn tay hơi lạnh của Tô Uyển, rồi ủ ấm tay cô trong lòng bàn tay của mình.
“Em không thấy lạnh chút nào hết.” cô chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời.
Sắc mặt của đám bảo vệ đang đứng thành một vòng tròn chợt vặn vẹo, dĩ nhiên là không lạnh rồi. Chỉ vì bộ phim này mà ngài đã đặt máy sưởi ở toàn bộ những nơi mà phu nhân đặt chân đến rồi đấy!
Ngài có biết là mọi người đã nhìn ngài như một người thiểu năng khi thấy hành động này không?
Ngài có biết bây giờ là tháng mấy không hả?! Thời tiết như này mà còn dùng máy sưởi là sao!
Ngài có thể quan sát ánh mắt của mọi người dành cho mình được không?!
Mợ nó chứ!
Đám bảo vệ đi đóng gói n phần mì xào tôm hùm, đừng hỏi vì sao họ có thể kiếm được nhiều phần mì xào thế nhé. Ha ha, ai bảo làm bảo vệ của boss phải toàn năng chứ.
Sau khi đôi vợ chồng này ngọt ngọt ngào ngào ăn xong phần mì xào đầu tiên thì lại ăn thêm một phần, thỉnh thoảng lại thầm thì gì đấy.
Ăn cơm xong thì phải đóng phim tiếp.
Đất diễn của vợ chồng tiến sĩ không nhiều lắm, ngoại trừ chỉ gặp mặt vai chính một lần thì rất ít khi xuất hiện. Vì thân phận của Tần Chấp nên Adrian quyết định sẽ quay cảnh của họ trước.
Vậy nên mới có chuyện mấy ngày nay chỉ toàn là cảnh quay của hai người họ.
***
“Tiến sĩ.” Dù đang trong thời kỳ tận thế thì thiếu niên Al vẫn hoạt bát như cũ, cười nói: “Nhìn ngài không giống mấy nhà nghiên cứu bảo thủ gì cả~”
Nhóm Affleck lẳng lặng ngồi bên cạnh, để mặc cho Al bắt chuyện với chủ nhà.
Tiến sĩ cười ôn hoà đáp: “Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành nhà nghiên cứu.”
“Sau đó thì sao?” Al tò mò hỏi.
“Sau đó thì vì theo đuổi vợ tôi.” Tiến sĩ nhìn thoáng qua vợ mình, ánh mắt dịu dàng như nước. Vì cô là nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm trên mặt trăng nên anh không muốn cách quá xa cô.
“Chu choa, vậy hai người nhất định rất hạnh phúc!”
Trong mắt tiến sĩ chợt xuất hiện sự khát máu, anh nhắm mắt hôn cô vợ đang nở nụ cười dịu dàng bên cạnh: “Đúng vậy, rất hạnh phúc.” Nên anh mới muốn khiến toàn thế giới “hạnh phúc” theo.
Tháng ba năm ấy, thư mời của anh vừa mới đến.
Trong tháng đó, thiên thạch rớt xuống mặt trăng.
Cũng trong tháng ấy, toàn bộ nhà nghiên cứu đều mất tích.
Nhưng anh không tin, rõ ràng cô đã hứa sẽ bên anh đến già rồi mà.
…
Say này, anh đã tìm được bảo bối của mình.
Nhưng bảo bối đã bị tra tấn chỉ còn lại da bọc xương trong phòng thí nghiệm.
anh chợt nghĩ đến điều gì đó.
Đúng lúc này, màn ảnh phóng đại đôi mắt của anh. sự khát máu đáng sợ xen lẫn với ác ý muốn huỷ trời diệt đất dần lan tràn trong mắt anh.
Dù anh đã băm toàn bộ người tham dự trong chuyện đó nhưng vẫn chưa thấy hài lòng.
Nếu các người đã dám biến bảo bối của tôi thành như vậy thì cả thế giới hãy biến thành như cô ấy đi.
Người trong lòng anh chợt cựa quậy, nâng tay lên sờ đầu anh với vẻ an ủi.
Tiến sĩ giật mình, sự điên cuồng vặn vẹo trong mắt chậm rãi biến mất, chỉ còn lại tình yêu nồng nàn dành cho cô.
“Cắt! Tốt lắm! Cực kỳ hoàn mỹ!” Adrian vỗ bụng mình, vui vẻ ném kịch bản trong tay đi.
Áo sơ mi hoa hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi, mẹ ơi, người này vặn vẹo quá đi! Chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến ông ta lạnh cả xương sống.
Chỉ có người nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông này mới biết được sự khủng bố của anh ta! Suýt nữa thì ông ta đã nghĩ cũng bị gϊếŧ luôn rồi… Ông cần được sweetheart của mình an ủi~
Tô Uyển bọc thảm lông ngồi trong lòng chồng xem lại cảnh quay ban nãy.
Khi đến cảnh quay cận cảnh, cô hơi kinh ngạc, quay đầu ôm cổ anh: “A Chấp giỏi quá!” Ngay cả cô cũng không thể diễn cảnh này tốt bằng anh~
Sau khi áo sơ mi hoa thở phào nhẹ nhõm thì tâm trạng đã bình thường trở lại, tò mò hỏi: “Sao anh làm được hay vậy?”
Lẽ nào anh ta lại có thiên phú vậy sao?
Tần Chấp nheo mắt, vuốt tóc của bảo bối trong lòng mình, môi nở nụ cười ôn hoà, bình thản nói: “À, nếu Uyển Uyển bị như vậy thì tôi cũng sẽ làm y chang như tiến sĩ.”
Áo sơ mi hoa nhìn thoáng qua Tô Uyển, anh ta nói thẳng ra thế luôn à? không sợ vợ mình chạy mất dép sao?!
Khoan đã! Áo sơ mi hoa hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông này. Trời ạ! Sao anh lại có tư tưởng đáng sợ như vậy chứ?!
Tô Uyển ngẩng đầ, nhìn chằm chằm Tần Chấp với vẻ nghiêm túc.
anh vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi: “Ngoan, em sao vậy?” Bàn tay ở phía sau khẽ siết.
“Chụt~” cô ngửa đầu hôn má anh một cái, nghiêm trang ôm mặt anh nói: “Em thấy A Chấp như thế này lại càng đẹp trai hơn~”
anh cười, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi bảo bối, ánh mắt dịu dàng như nước…
Tuy anh chưa bao giờ giấu giếm sự u ám và lòng chiếm hữu của mình trước mặt cô nhưng vẫn sẽ lo lắng khi bị cô nhìn thấy.
Quả nhiên lo lắng là do tình yêu, mà sự sợ hãi cũng do tình yêu.
Cặp vợ chồng đang âu yếm trong góc không chú ý đến ánh mắt ghen ghét của một người nào đó. Hoặc cũng có thể nói, dù họ có thấy thì cũng không để tâm.