Biển Rộng, Tia Nắng Ban Mai, Khắc Lai Nhân Vĩnh Hằng

Chương 6

Trên máy bay, A Sầm không ăn gì vì không muốn bị đầy bụng khi phải ngồi suốt 12 tiếng, nên chỉ uống trà nóng. Giờ đây, cô thực sự thấy đói.

Du thuyền có tổng cộng 25 tầng.

Khoảng mười mấy tầng giữa là phòng nghỉ cho khách. Các tầng cao và thấp là khu vực công cộng phục vụ nhu cầu giải trí, ăn uống. Tầng 21 là quán bar, tầng 22 là nhà hàng, tầng 23 có hồ bơi và suối nước nóng, tầng 24 là spa, phòng gym và suối nước nóng riêng. Tầng 5 có phòng trưng bày và boong ngắm cảnh, tầng 6 là sòng bạc, tầng 7 là rạp hát và nhà hàng cao cấp.

Tầng 25 là khu vực riêng, có tầm nhìn đẹp nhất và chỉ có duy nhất một phòng. Giá phòng này gần như cao ngất ngưởng, khi A Sầm và bạn cô tìm phòng để đặt, thấy giá phòng này thì chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên, nhưng hiển thị lại là “sold out” – chắc là do một đại gia nào đó đặt dài hạn.

Các tầng còn lại là phòng khách thông thường, phòng của A Sầm ở tầng 8, phòng 808 – một con số may mắn. Khi còn học đại học, A Sầm đã thích số 8 vì khi lật ngược lại, nó trông như biểu tượng vô cực, mang ý nghĩa là không giới hạn.

Tại nhà hàng trên tàu, A Sầm thấy khá đông người. Đúng như lời đánh giá trên mạng, hành khách chủ yếu là những cụ già. Họ chậm chạp lấy đồ ăn trên quầy buffet, một số còn ngồi chơi bài trên bàn ăn. Lúc lấy thức ăn, A Sầm còn đỡ giúp một bà cụ quả cam sắp rơi xuống đất. Bà cụ nhìn cô gái châu Á tóc đen với ánh mắt đề phòng, không hề nói cảm ơn. A Sầm chỉ nhún vai, không bận tâm.

Ăn xong và chờ thêm một lúc, các phòng đã được dọn xong, cô có thể trở về phòng mình.

A Sầm quẹt thẻ mở cửa phòng, thấy vali đã được nhân viên đặt ở giữa phòng. Căn phòng nhỏ có một giường đôi, một ghế sofa nhỏ, một tivi treo tường. Cạnh cửa có một tủ quần áo và khu vực vệ sinh hình tam giác. Cô đặt túi xách xuống rồi đẩy cửa ban công ra.

Thật đáng đồng tiền bát gạo.

Trước mặt là một vùng biển rộng lớn, như thể những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu đột nhiên được giải phóng. A Sầm hít thở sâu, giơ tay vẫy chào bầu trời và biển khơi như một đứa trẻ. Những con hải âu lượn vòng trên trời thỉnh thoảng kêu lên, như thể đáp lại lời chào của cô.

Ban công rộng rãi hơn nhiều so với tưởng tượng, A Sầm vịn vào lan can nhìn xuống biển. Mặt biển tuy lặng yên nhưng vẫn có sóng dập dềnh, duy trì một sự cân bằng rất kỳ lạ. Cả một vùng trời mưa mờ mịt nhưng mặt biển lại xanh thẫm. Đường chân trời là nơi giao nhau giữa màu xanh đậm và xám, thấp thoáng là đường chân trời của thành phố Vancouver. Trong mưa, mọi thứ đều mang vẻ trang nghiêm. Con tàu vẫn chưa khởi hành.