Ăn xong, Giang Trúc và Diệp An Niên cùng nhau dọn dẹp bát đĩa, sau đó đi vào dược viện, gọi Phúc Tể tới, cho xem chân. Lúc này đang là mùa hè, Phúc Tể chỉ mặc một chiếc quần vải lanh, kêu nhóc xắn ống quần bị thương lên.
Đột nhiên, nhìn thấy một vết sưng lớn ở mắt cá chân của đứa trẻ rõ ràng là bị lệch. Giang Trúc đưa tay ấn vào khớp nhô ra trên mắt cá chân của tiểu Phúc. Trên khuôn mặt của đứa trẻ hiện lên vẻ đau đớn.
Nhìn thấy hắn cau mày, Diệp An Niên có chút bất an: "Làm sao vậy?"
“Xương ở đây đã bị trật khớp, chúng bắt đầu khép lại,” Giang Trúc rút tay lại, “Để điều trị, chúng ta cần nắn lại những chiếc xương bị trật khớp trước, sau đó bôi thuốc để giảm sưng tấy và đeo nẹp cho một thời gian vài tháng sẽ khỏe lại."
Nghe Giang Trúc nói, Diệp An Niên tự nhiên biết đối với một đứa trẻ bốn năm tuổi, việc nắn xương cho tiểu Phúc rất đau đớn, không biết nhóc có thể chịu nỗi không
"Anh ơi..."
Phúc Tể ngồi trên ghế, đưa tay nắm lấy tay Diệp An Niên, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đầy bất an.
Hiển nhiên, Tiểu Đoàn Tử cũng hiểu được.
Diệp An Niên đưa tay ôm lấy nhóc, nhìn Giang Trúc: "Có thuốc nào có thể giảm đau không? Ví dụ như ma phi tán hay gì đó?"
“Này…” Giang Trúc dùng ngón tay gãi cằm, “Có ma phi tán, nhưng phải uống với rượu, nhóc còn nhỏ như vậy, tốt nhất không nên dùng nhiều."
Diệp An Niên mím môi, vẻ mặt có chút không vui, có lẽ cũng không có nhận ra mình lo lắng cho tiểu Phúc đến thế nào.
“Anh ơi.” Tiểu Phúc bắt tay Diệp An Niên, trong mắt lấp lánh, “Đệ là nam nhân, đệ không sợ đau!”
Diệp An Niên dùng tay còn lại xoa đầu: "Tiểu Phúc là một đứa bé ngoan."
Một lớn một nhỏ, đều vẻ mặt nghiêm nghị, ngay cả Đinh Thu ở bên cạnh cũng lo lắng nắm chặt cây gậy trong tay.
"Kỳ thật ta còn có biện pháp khác." Giang Trúc cong môi, không trêu chọc bọn họ nữa.
"Biện pháp gì?" Diệp An Niên đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Rất đơn giản, không cần phải khổ sở, chỉ cần..."
--Cốc cốc!
Giang Trúc chưa kịp nói xong thì có tiếng gõ cửa ngoài hàng rào.
Anh ngừng nói, đứng dậy đi về phía cửa: "Ta đi đi xem."
Tiếng gõ cửa không khẩn cấp cũng không chậm rãi, cũng không có vẻ có người đến gây rắc rối.
Diệp An Niên cũng đứng lên, để Đinh Thu cùng tiểu Phúc ngoan ngoãn ngồi xuống, bước nhanh hai bước đuổi theo Giang Trúc.
"Niên ca nhi ! Ngươi có ở nhà không?"
Đó là giọng của Triệu Lạc
"Ở đây." Diệp An Niên đáp.
"Đi thôi! Chúng ta đi bắt nghêu!" Giọng nói của Triệu Lạc đầy phấn khích.
Giang Trúc mở cửa, nhìn thấy Triệu Lạc đứng bên ngoài mặc bộ đồ màu nâu bông, mang một chiếc giỏ tre phía sau và ôm một đứa trẻ trên tay.
Đứa bé ngẩng đầu nhìn Diệp An Niên, hoàn toàn không nhận ra cậu. Diệp An Niên có ấn tượng sâu sắc về đứa trẻ này. Chắc chắn nó là cháu của Triệu Lí Chính, tên là Thạch Đầu
Triệu Lạc vừa hưng phấn vừa nhìn thấy Giang Trúc mở cửa, lập tức nén lại nụ cười trên mặt, lễ phép gọi: "Giang lang trung."
"Ừ." Giang Trúc nửa nheo mắt, từ trong cổ họng phát ra câu trả lời, mang theo một ít cảm xúc khó hiểu cùng tức giận. Hắn luôn mỉm cười trước mặt người khác, nhưng Triệu Lạc lúc này cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Vậy... ta, ta có thể tìm Niên ca nhi đi chơi được không?"
Trước kia Diệp An Niên ở trong nhà Lão Diệp, hắn cũng không dám trắng trợn như vậy gọi Diệp An Niên ra ngoài. Bởi vì không những không gọi được ai ra ngoài mà còn khiến Diệp An Niên bị đánh mắng.
Nhưng bây giờ Diệp An Niên sống với Giang Trúc, hắn nghĩ rằng Giang đại ca là người tốt bụng, chắc chắn anh ấy sẽ dễ nói chuyện.
“Ra sông bắt nghêu?” Giang Trúc không nói có thể, liền hỏi lại.
"Đúng vậy." Triệu Lạc cảm giác như bị bề trên tra hỏi.
“An Niên ho chưa khỏi, ra ngoài chơi cũng được, nhưng không được chạm vào nước, càng không được xuống sông.”
"Ta biết, ta chỉ là muốn dẫn hắn ra ngoài đi dạo, để hắn giúp ta xem cái giỏ, ta sẽ không để hắn xuống sông!" Triệu Lạc vội vàng nói.
“Vậy đi đi.” Giang Trúc liếc nhìn Diệp An Niên, “Có muốn mang theo tiểu Phúc không?”
Diệp An Niên gật đầu: "Được."
Lúc nào cũng ở trong nhà nhóc rất muốn ra ngoài đi dạo.
Trong sân, tiểu Phúc nghe được bọn họ nói, kéo Đinh Thu ra ngoài.
"Anh ơi, chúng ta có ra ngoài chơi không?" Tiểu Phúc chớp chớp đôi mắt ngấn nước, rất mong chờ.
Khi ở nhà Lão Diệp, nhóc không bao giờ ra ngoài chơi, mỗi khi ra núi đều đi hái rau rừng và làm việc. Nhóc cũng không có người bạn cùng tuổi nào, và Đinh Thu ca ca là người bạn đầu tiên của nhóc.
“Ừ.” Diệp An Niên hỏi: “Tiểu Phúc muốn đi sao?”
"Muốn !" Tiểu Phúc hai mắt sáng lên.
Vừa vui vẻ xong, nhóc thoáng nhìn thấy Đinh Thu đang lặng lẽ bị mình ôm, liền cẩn thận hỏi Giang Trúc: "Giang đại phu, Đinh Thu ca có thể đi cùng chúng ta không?"
Giang Trúc mỉm cười với nhóc: “Được”
"Mọi người đứng đó một lát, tôi đưa mọi người thứ này mang theo."
Nói xong, hắn xoay người đi vào phòng, một lúc sau, cầm một cái túi vải đi ra, nhét vào trong tay Diệp An Niên.
"Đây, về sớm nhé."
Túi vải trong tay hơi nặng, không biết bên trong là cái gì.
"Được." Diệp An Niên đáp lại hắn.
“Tối nay nấu canh đường phèn tuyết lê nấm trắng,” Giang Trúc khoanh tay dựa vào cửa tre, nhìn Triệu Lạc và Diệp An Niên cùng ba đứa nhóc đi ra ngoài, “Đợi mọi người về ăn."
Diệp An Niên:......
"Hắc hắc....," Triệu Lạc cười toe toét, gần như chạm vào tai cậu, "Giang đại ca đối với ngươi thật tốt, còn chưa chính thức kết hôn, nhưng ngài đã lo liệu mọi việc, thậm chí còn nấu ăn cho ngươi?"
Diệp An Niên:......
“Niên ca nhi,” Triệu Lạc huých cùi chỏ vào Diệp An Niên, trêu chọc cậu: “ Trong vòng 10 dặm 8 ngôi làng, ta chưa bao giờ nghe nhà có nam tử mà biết nấu ăn, ngươi nhặt được báo vật rồi?”
Diệp An Niên:......
Nếu thực sự muốn nói về chuyện đó, có thể là cậu đã nhặt được Giang Trúc. Nhưng cậu không phải là kho báu, không làm con ghẻ đã không tồi rồi. Triệu Lạc nói đến tai cậu nóng lên, Diệp An Niên ho khan một tiếng, muốn chuyển đề tài: "Đã giữa trưa rồi, sao lại nghĩ tới bắt nghêu?"
“Hai ngày nay trời nóng nực, buổi trưa cũng không có nhiều người, ta muốn ăn thử mấy con nghêu cùng vài tôm để thỏa mãn cơn thèm.”
"Lát nữa ngươi tìm một chỗ ngồi dưới bóng râm, giúp ta xem giỏ, ta cùng Thạch Đầu tìm được rồi."
“Được rồi.” Diệp An Niên đáp lại.
Vừa dứt lời, tiểu Phúc liền nắm lấy tay cậu lắc lắc.
Tiểu Đoàn Tử không nói gì, nhưng đôi mắt đen láy nói lên rằng nhóc muốn theo đám người Triệu Lạc xuống sông.
“Tiểu thúc, có thể đưa Phúc ca đi cùng không?” Thạch Đầu ở một bên nói: “Tụi đệ sẽ ở chỗ nước cạn bên sông, không đi vào giữa.”
Dưới chân núi Vọng Nguyệt có một con sông nhỏ, nước không sâu, không chảy xiết, có thể chạm tới bắp chân của người lớn, có người lớn trông chừng trẻ em năm sáu tuổi cũng không thể chết đuối.
Nhưng Triệu Lạc không dám tự mình làm ra quyết định, cho nên vẫn là nhìn về phía Diệp An Niên
Diệp An Niên do dự một lát rồi đồng ý. Đoán chừng mấy ngày tới Giang Trúc sẽ chữa chân cho tiểu Phúc, có lẽ nhóc không thể chạy nhảy trong vài tháng nữa. Hôm nay hiếm khi ra ngoài nên để cho tiểu Phúc có thể vui vẻ. Dù sao thì đó cũng là tính cách bẩm sinh của một đứa trẻ, được cho phép, khuôn mặt tròn trịa của tiểu Phúc nở một nụ cười.
"Thu ca ca, 2 người nhìn giỏ đi, em bắt nghêu cho mọi người!"
Đinh Thu một tay cầm cây gậy mù, một tay bị tiểu Phúc ôm vào lòng, vừa cười vừa căn dặn: “Đá ven sông rất trơn, cẩn thận đừng ngã. ."
"Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ tiểu Phúc!"
Thạch Đầu đứng cạnh Triệu Lạc vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nhắn của mình.