Đoàn Sủng Tiểu Pháo Hôi Không Muốn Đi Cốt Truyện

Chương 2: Thiếu tông chủ ốm yếu

Cố Vãn Khanh vội vàng ổn định lại biểu cảm của mình, nói: "Tạm thời tôi chưa nghĩ rõ, có lẽ sẽ về nhà nghỉ ngơi một thời gian."

Để tránh Tịch Tử Lẫm thật sự bỏ học đi theo mình, Cố Vãn Khanh lại thêm một câu: "À, nghe nói lần này cậu đứng đầu cuộc thi thực tiễn khảo hạch quân sự, chúc mừng nhé. Với khả năng của cậu chắc chắn sẽ gia nhập được quân đoàn số một của đế quốc, đến lúc đó đừng quên tôi nhé."

Tịch Tử Lẫm nghe vậy, thẹn thùng cười cười. Vẻ ngoài vốn đã đẹp trai của hắn giờ đây càng thêm rạng rỡ, phối hợp với nét mặt ngoan ngoãn cúi đầu, trông giống như một con mèo nhỏ mong chờ chủ nhân khen ngợi.

Cố Vãn Khanh tay ngứa suýt nữa không kìm được muốn vỗ đầu hắn, nhưng nghĩ đến cảnh báo từ hệ thống, đành phải kiềm chế cảm xúc, vội vàng nói: "Tôi còn phải đi thu thập chút đồ, đi trước nhé."

Tịch Tử Lẫm nụ cười cứng lại, lập tức nói: "Để tôi giúp học trưởng thu thập đồ đạc."

"Không cần đâu, cậu còn phải học, tôi tự làm là được."

Cố Vãn Khanh xua tay từ chối, không để Tịch Tử Lẫm có cơ hội nói thêm gì, liền quay người rời đi, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng vậy.

Tịch Tử Lẫm đứng đó nhìn theo bóng dáng Cố Vãn Khanh khuất dần, vốn là vẻ mặt ngoan ngoãn, giờ đây bỗng dưng trở nên tối sầm, đầy u ám.

Dù đang đứng dưới ánh mặt trời, nhưng trong lòng hắn lại như ở trong bóng tối dày đặc, ánh mắt toát lên sự cố chấp, che giấu tất cả cảm xúc bên trong.

Những ngày qua, Cố Vãn Khanh cố gắng tránh xa, không hề có sự giấu giếm gì, không trả lời tin nhắn, tìm người tìm không thấy, mỗi lần gặp hắn lại vội vã bỏ đi.

Tịch Tử Lẫm hoàn toàn không có cơ hội để hỏi một câu nào.

Hắn nuốt nước bọt, những cảm xúc trong lòng như sóng biển không ngừng dâng lên.

Những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là đã nhìn thấy tâm tư của hắn rồi sao...

Tịch Tử Lẫm điên cuồng nghĩ , nếu học trưởng rời bỏ hắn, có lẽ hắn thật sự sẽ phát điên.

...

Cố Vãn Khanh chạy đi, không nhận ra sắc mặt Tịch Tử Lẫm biến đổi. Cậu thu dọn đồ đạc của mình và gửi hết đến trại phúc lợi dành cho người nghèo. Trong bối cảnh thế giới này, cậu là một cô nhi, mặc dù tính tình hiền lành nhưng kỳ quái chính là ngoài khí vận chi tử, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng có người bạn thân thiết nào bên cạnh.

Đúng là nhân vật pháo hôi không hơn không kém.

Cố Vãn Khanh tự cảm thán số phận pháo hôi cô độc của mình, hệ thống bắt đầu thúc giục: “Chuẩn bị xong chưa?”

Cố Vãn Khanh suy nghĩ rồi hỏi: “Có thể gửi cho Tử Lẫm một tin nhắn tạm biệt không?”

Tuy rằng hiện tại mình chỉ là nhân vật phụ lót đường bị vả mặt nhưng tốt xấu gì cậu cũng đã cùng khí vận chi tử sống với nhau suốt mười mấy năm. Cậu vẫn luôn coi người đó như em trai mà đối đãi. Lần này ra đi chắc sẽ là mãi mãi không gặp lại, nên muốn nhắn một lời tạm biệt để người kia khỏi lo lắng.

Hệ thống lạnh lùng đáp: “Không cần.”

Cố Vãn Khanh: “?”

Hệ thống: “Đừng phí công vô ích, xuống đi cho gọn.”

Cố Vãn Khanh: “… Thôi được.”

Pháo hôi quả nhiên chẳng có quyền lợi gì.

“Đếm ngược rời khỏi thế giới: 5, 4, 3, 2, 1…”

Trong tiếng đếm lạnh lùng của hệ thống, ý thức của Cố Vãn Khanh dần mờ đi.

Nhưng trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu kịp hỏi hệ thống một câu: “Vậy sau khi xong, tôi sẽ quay về thế giới ban đầu đúng không?”

Cậu nghĩ, đây là thế giới phạt cuối cùng, nếu thoát ra, đương nhiên cậu sẽ trở lại thế giới ban đầu.

Thế giới ban đầu của cậu sẽ ra sao? Cậu có bạn bè, người thân ở đó không? Có thể lấy lại những ký ức đã mất không?

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Cố Vãn Khanh, nhưng cậu định hỏi từng chút một. Kết quả vừa mở lời liền nghe giọng nói lạnh lùng của hệ thống: “Nhiệm vụ trừng phạt của pháo hôi thất bại toàn bộ. Ngay lập tức truyền tống về dòng thời gian của thế giới nhỏ, một lần nữa tiếp thu trừng phạt.”

Cố Vãn Khanh: “...”