Tìm Thấy Bắc

Chương 11: Phiên ngoại 10 – 11 – 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

10.

Lại là về chuyện gặp gia trưởng.

Trần Trác muốn giới thiệu Ký Tiểu Bắc cho cha mẹ, chuyện này dì nhỏ vẫn luôn không đồng ý. Mặc dù dì rất cảm kích cũng rất khách khí với Trần Trác, nhưng trước sau vẫn không tin Trần Trác có thể làm được cả đời.

Dì nhỏ nói: Tiểu Bắc nhà dì là một đứa nhỏ rất tốt, nó không thua thiệt với người nào, dì không thể để nó bị khinh bỉ ở trong nhà người khác.

Trần Trác hứa hẹn với dì, nhất định sẽ xử lý tốt tất cả mọi vấn đề, tuyệt đối sẽ không khiến cho Ký Tiểu Bắc chịu một chút ủy khuất nào.

Lời này nói thì đơn giản, chính thức làm khẳng định rất khó. Mẹ Trần lần đầu tiên nghe Trần Trác nhắc đến, cảm thấy con mình điên rồi, bảo bọn họ nhanh chóng chia tay.

Trần Trác dùng thời gian gần nửa năm mới nói thông, cuối cùng mẹ Trần đáp ứng tạm thời không phản đối. Trần Trác rèn sắt khi còn nóng, hỏi thử nếu không đêm nay nói chuyện video một chút?

Đó là lần đầu tiên “gặp mặt” giữa mẹ Trần cùng Ký Tiểu Bắc, Ký Tiểu Bắc khẩn trương chết rồi, toàn bộ hành trình cũng không nói mấy câu, cười đến mặt đều cứng, tay ở dưới lén lút cầm lấy cổ tay Trần Trác, vừa trò chuyện video xong cổ tay Trần Trác đều bị cậu bóp bầm.

Sau khi kết thúc, Ký Tiểu Bắc thở phào một hơi: Ài, vừa rồi em khẩn trương đến nỗi không nói gì, không biết dì sẽ thích em hay không.

Trần Trác: Đừng nghĩ nhiều, anh sẽ xử lý tốt, tin tưởng anh được không?

Ký Tiểu Bắc: Không được, khiến cho dì thích em là chuyện của em, không phải là chuyện của anh, anh đừng nhúng tay.

Trần Trác: Năm đó lúc anh come out trong nhà liền ầm ĩ một trận, anh có kinh nghiệm rồi.

Ký Tiểu Bắc nhỏ giọng: Kinh nghiệm của anh chính là lại làm ầm một trận nữa? Như vậy không đúng, Trần Trác. Nếu mẹ em còn, em khẳng định sẽ không nỡ cãi nhau với bà ấy.

Trái tim Trần Trác nhói một cái, xoa xoa tóc cậu, không biết tiếp tục thế nào.

Ký Tiểu Bắc: Cho nên anh đừng cãi nhau với dì a, dì nhất định là vì tốt cho anh. Anh xem trên thế giới này cũng không có người nào hoàn hảo phải không, người sẽ luôn có khuyết điểm, khuyết điểm của em có lẽ hơi lớn, em đây sẽ cố gắng ở phương diện khác nhiều một chút, nghĩ biện pháp lấy lại điểm trừ này, em sẽ chờ dì chậm rãi thích em, anh cũng tin tưởng em đi, được không?

Qua một cuộc trò chuyện như thế này, Trần Trác cảm thấy so sánh với Ký Tiểu Bắc, bản thân thật sự quá ngây thơ. Hai người bọn họ không biết cuộc trò chuyện vừa chấm dứt kia, video vẫn còn mở, toàn bộ những lời này đều vào tai mẹ Trần.

Từ ngày đó trở đi mỗi tuần Ký Tiểu Bắc đều muốn trò chuyện video với mẹ Trần, còn tích cực hơn cả Trần Trác.

Hai tháng đầu, cậu ở trên mạng tìm kiếm giáo trình tiếng địa phương của quê nhà bọn họ, mỗi lần gọi điện thoại lại đột nhiên vứt ra vài câu địa phương sứt sẹo, chọc cho mẹ Trần vui vẻ.

Đến tháng thứ ba, cậu đã bắt đầu thuần thục bán manh với mẹ Trần rồi. Lần trước mua thuốc tẩy vạn năng, lúc sau tivi lại báo đây là lừa đảo, cậu nói với mẹ Trần mình thật sự tức giận, không phải bởi vì gạt tiền mà là bị gạt cảm tình, cậu cho rằng ghế sô pha thật sự được lau sạch a.

Tháng thứ năm mẹ Trần mua cho cậu một bộ áo ngủ màu xanh da trời trên mạng, mỗi lần Ký Tiểu Bắc gọi video đều đặc biệt xem như bảo bối mà mặc vào, còn nói với mẹ Trần cậu thích màu xanh da trời nhất, khi đó cậu bắt đầu đổi từ dì sang mẹ.

Có một lần Trần Trác xong việc trở về, phát hiện Ký Tiểu Bắc đang gọi video với mẹ hắn, Ký Tiểu Bắc đang khoe sự tích vinh quang mua áo mùa thu quần mùa thu khăn cổ mùa thu bít tất mùa thu cho Trần Trác, hai người này hiện tại nói chuyện phiếm đều đã không mang theo hắn chơi cùng…

Trần Trác đứng ở cửa hắng giọng một cái, Ký Tiểu Bắc quay đầu: Anh về rồi, vậy hai người trò chuyện đi.

Mẹ Trần: Mẹ không có gì muốn nói a.

Trần Trác nhận điện thoại: …Như thế nào đến phiên con liền không có gì muốn nói? Phải mẹ ruột không a?

Mẹ Trần: À đúng rồi, lễ mừng mới chừng nào thì con về.

Trần Trác: Đêm giao thừa đi, con phải đi làm

Mẹ Trần: Mẹ muốn gặp con dâu sớm, bé đáng thương lại không thể một mình ngồi xe, bằng không thì để cho nó về trước rồi.

Trần Trác: Hai người đều đã hẹn hò xong rồi.

Mẹ Trần: Nếu không mẹ qua đón nó đi.

Trần Trác: …Không được đâu mẹ, mẹ mang em ấy đi rồi con phải làm sao a?

Mẹ Trần làm như không nghe thấy: Mẹ đi tra thử tuần sau có vé tàu cao tốc đến chỗ con không,

cúp đây.

Trần Trác:…

11.

Ký Tiểu Bắc trước kia không thích ngày tuyết. Bởi vì trời mưa có âm thanh, chính là khi trời hạ tuyết thì lại không có. Mưa xuống cậu có thể biết là mưa to hay mưa nhỏ, đang rơi hay là đã ngừng.

Lúc tuyết rơi, cậu không nghe được, cậu không thích loại cảm giác không biết gì này, giống như người bị toàn bộ thế giới cách ly bên ngoài.

Nhưng năm nay thì khác, cậu có Trần Trác rồi.

Dự báo thời tiết nói cuối tuần này có tuyết, Ký Tiểu Bắc gần như cách nửa tiếng thì hỏi Trần Trác một lần: Rơi chưa? Mỗi lần Trần Trác đều trả lời: Chưa.

Từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, Ký Tiểu Bắc rất tức giận: Dự báo thời tiết sao có thể gạt người như vậy!

Buổi tối hai người đang hôn, bên ngoài gió thổi vù vù, Ký Tiểu Bắc lệch đầu sang chỗ khác, vẻ mặt mong đợi hướng về phía cửa sổ: Có phải tuyết muốn rơi rồi hay không?

Trần Trác bị cậu làm cho tức chết: Này đang làm chính sự a, em còn thời gian nghĩ việc riêng?

Ký Tiểu Bắc dán qua hôn hắn một cái: Anh đi xem nha, đã rơi hay chưa.

Trần Trác vẫn còn trong cơ thể Ký Tiểu Bắc, hắn một tay ôm lấy eo Ký Tiểu Bắc, trực tiếp bế bổng cậu lên.

Ký Tiểu Bắc sợ hãi, vội vàng luống cuống ôm chặt cổ Trần Trác: Anh làm gì vậy?

Trần Trác dùng một tay liền dễ dàng ôm được cậu, xuống giường đi đến cửa sổ kéo rèm ra, đặt Ký Tiểu Bắc ở bệ cửa: Nhìn thử tuyết rơi chưa, hình như có một chút rồi.

Hông của Ký Tiểu Bắc dựa vào mặt kính lạnh như băng, nhịn không được rùng mình một cái, không tự chủ rúc vào ngực Trần Trác: Vậy ngày mai chúng ta đi làm người tuyết!

Trần Trác cười cười, hắn nâng đùi Ký Tiểu Bắc, liền ở tư thế nào đẩy về phía trước đưa đến chỗ sâu nhất, Ký Tiểu Bắc vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu lên một tiếng sợ hãi, sau lưng dán đến mặt kính thủy tinh giống như khối băng.

Tư thế xa lạ này khiến cho cậu không có chút cảm giác an toàn, hai cái đùi trắng trắng gầy gầy treo ở không trung, luống cuống vòng lấy eo Trần Trác. Cậu sợ tới mức nhanh chóng ôm chặt lưng Trần Trác, tạo ra từng vệt đỏ trên lưng hắn.(Lúc này một chuyến tàu tốc hành mắt thường không thể thấy được chậm rãi lướt qua:)))))

Cuối cùng cả người Ký Tiểu Bắc đều thoát lực, vùi vào cổ Trần Trác, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có. Trần Trác hôn hôn trán cậu: Tuyết rơi rồi bảo bối.

Ngày hôm sau Ký Tiểu Bắc ngủ một giấc đến giữa trưa cũng không tỉnh, Trần Trác tới gọi cậu dậy: Không phải muốn làm người tuyết sao? Lại không dậy tuyết liền tan rồi.

Ký Tiểu Bắc còn chưa tỉnh ngủ, cách chăn đạp Trần Trác một cái: Anh tránh ra, em không muốn làm người tuyết với anh.

12.

Mẹ Trần nói được thì làm được, thứ hai tuần sau liền hùng hổ chạy tới. Bà gửi cho con mình số tàu, lại bảo hắn đúng giờ tới đón, còn cố ý dặn dò một người tới là được, đừng lăn lộn tiểu Bắc.

Ký Tiểu Bắc khẳng định không đồng ý, đây chính là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của cậu và người nhà Trần Trác, không thể qua loa. Vì thế cậu còn cố ý mặc lại cái áo lông màu vàng, nghĩ rằng trưởng bối hẳn là đều thích có tinh thần phấn chấn một chút.

Trần Trác thật sự muốn ôm cậu vào ngực dùng sức xoa, quả thật cảm động đến rơi lệ đầy mặt. Từ khi Ký Tiểu Bắc biết rõ cái áo này không phải màu đen liền không bao giờ chịu mặc, vẫn là mẹ hắn mặt mũi lớn, hắn đã rất lâu không thấy được bản giới hạn* này của Ký Tiểu Bắc rồi…

(*绝版 tuyệt bản: k xuất bản nữa, k in lại nữa.)

Tám giờ tối hai người chờ ở trước cửa trạm đón người, Trần Trác xúi giục Ký Tiểu Bắc gọi video cho mẹ Trần, nói bọn họ đã đến, mình mặc áo lông màu vàng.

Mùa đông màu sắc áo khoác của mọi người bình thường đều là tương đối tối, Ký Tiểu Bắc đặc biệt rực rỡ ở trong đám người, mẹ Trần liếc mắt liền thấy được cậu.

Trần Trác nắm tay Ký Tiểu Bắc lắc lắc: Mẹ anh tới rồi. Ký Tiểu Bắc có chút sợ: Dì đến trước mặt anh nói cho em biết.

Qua hơn mười giây, Trần Trác nhéo nhéo lòng bàn tay Ký Tiểu Bắc. Ký Tiểu Bắc vốn muốn gọi mẹ, lại sợ quá đột ngột, kẹt vài giây, vô cùng khẩn trương gọi một tiếng: Chào dì.

Cậu chân thành tha thiết mà ngẩng đầu hướng về phía mà cậu cho rằng mẹ Trần đang đứng, kỳ thật không nhắm trúng, có hơi lệch. Mẹ Trần chủ động dịch bước về phía đối diện cậu: Sao còn gọi là dì a? Ký Tiểu Bắc ngượng ngùng cúi đầu xuống, mím môi: …Mẹ?

Dọc đường đi mẹ Trần vẫn luôn phê bình Trần Trác lôi kéo Ký Tiểu Bắc lăn qua lộn lại. Trần Trác: Ài mẹ đừng nhọc lòng nữa được không, con vẫn luôn cẩn thận nắm a, lạc cũng không được. Ký Tiểu Bắc vội gật đầu: Là tự con muốn tới! Hơn nữa con rất thông minh, một mình cũng có thể đi ra ngoài!

Mẹ Trần ở phòng ngủ chính của bọn họ, một mặt là vì có gia trưởng, hai người bọn họ ngủ chung có chút lúng túng, một mặt khác là giường trong phòng cho khách rất nhỏ, cho nên cuối cùng quyết định Ký Tiểu Bắc ngủ trong phòng cho khách, Trần Trác ngủ ở sô pha.

Hai người bọn họ đã rất lâu không tách ra ngủ, Ký Tiểu Bắc rất không quen, một mình cọ ở trong chăn đếm cừu. Đến lúc 1001, cửa phòng đột nhiên mở ra, cậu kinh ngạc một chút, hướng về phía cửa nhỏ giọng hỏi: Trần Trác?

Không có trả lời, một giây sau nệm liền lún xuống, cậu bị ôm vào một l*иg ngực nóng hầm hập. Hôm nay Ký Tiểu Bắc vì mặc áo lông màu vàng, cố ý mặc cái cổ lọ màu trắng bên trong. Nhưng có thể bởi vì gần đây không thường xuyên mặc áo có cổ, chỗ cổ không quen, cọ đỏ một mảng lớn, trên cổ trắng như tuyết lưu lại một vòng hồng phấn.

Trần Trác nhịn không được cúi đầu hôn cổ cậu, Ký Tiểu Bắc bị hắn làm cho ngứa, lại sợ bị mẹ Trần phát hiện, không dám phát ra tiếng, chỉ có thể dựa vào ngực hắn cả người run rẩy miệng nhỏ thở dốc.

Ký Tiểu Bắc: Anh… anh làm gì a!

Trần Trác: Tìm em ngủ a.

Ký Tiểu Bắc: Anh ngủ ở đây sẽ bị mẹ phát hiện!

Trần Trác: Anh đặt đồng hồ rồi, trước khi bà dậy anh liền quay về phòng khách nằm.

Ký Tiểu Bắc: Vậy được rồi…

Ký Tiểu Bắc: Xong đời!

Trần Trác: Xảy ra chuyện gì!

Ký Tiểu Bắc: Đều tại anh! Em đã quên vừa rồi đếm tới mấy con cừu rồi! Phải đếm lại từ đầu! A a a a a! Đều tại anh!

Trần Trác:… Có anh ở đây còn phải dùng tới đếm cừu? Lát nữa em liền ngủ rồi.

Hai người chen chúc trên cái giường gỗ nhỏ trong phòng cho khách. Có thể là Ký Tiểu Bắc mềm mềm mụp mụp ôm rất thích, Trần Trác ngủ một giấc đến hừng đông, căn bản không nghe thấy đồng hồ báo thức gì đó…