Loạn Thế Giai Nhân

Chương 10: Khoái hoạt

Tiếng kêu của ếch vang lên sau cơn mưa lớn buổi chiều, trời lúc này đã tối muộn, nếu không phải muốn đi vệ sinh Nhược Nhiên cũng chẳng muốn ra khỏi phòng làm gì. Cô mặc thêm một cái áo choàng dày, vì là trời vừa mưa xong nên không khí rất lạnh, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn.

Không khí lãng đãng ẩm ướt, Nhược Nhiên đi băng qua hành lang gấp khúc để đến nhà vệ sinh, cô mở cửa ra thì một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, có lẽ nha hoàn đã bỏ sót việc dọn dẹp nơi này. Cô đành bấm bụng đi sang khu nhà vắng vẻ ở phía Đông, có hôm Nhược Nhiên nghe đồn rằng khu nhà ấy có ma, bình thường mọi người đều hạn chế đi sang nơi này.

Mặc dù là người hiện đại nhưng Nhược Nhiên vẫn biết sợ ma quỷ, vừa đi cô vừa lo lắng không biết chúng có bất thình lình nhảy xộc ra hù dọa cô không.

Đi ngang qua vài căn phòng bỏ trống, Nhược Nhiên vô tình nghe được tiếng nhỏ nhỏ trầm thấp, lông tơ của cô nhất loạt dựng lên. Ma! Trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến ma.

"Ngôn tỷ... Ngôn tỷ..."

Xen lẫn giữa tiếng nói là tiếng rêи ɾỉ, Nhược Nhiên nghe đến đây mới đỡ sợ, vì rằng ma nếu biết rêи ɾỉ thì cũng bớt đáng sợ hơn nhiều. Cô dừng bước chân lại, áp sát vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

"Nhớ ta không?"

Giọng nữ khác lại vang lên vừa nũng nịu vừa đầy nɧu͙© ɖu͙©: "Có... ta nhớ tỷ..."

Nhược Nhiên chấm nước miếng lên tay rồi đâm vào tường mỏng để nhìn bên trong phòng, bóng đêm khiến cô không thể nhìn rõ ràng, chỉ thấy bóng hai người mờ mờ ảo ảo đang ôm nhau nói chuyện. Cơ thể của cả hai dán sát vào nhau, hơi thở bắt đầu trầm đυ.c.

"Mấy hôm nay rảnh rỗi, ta lại không thể chạy sang bên muội, tròn một trăng rồi chúng ta chưa gặp nhau đúng không?"

Người tên Ngôn tỷ kia dụi mũi vào một nha hoàn khác, nàng ta hôn lên má người kia cầu tình, từng nụ hôn đều như đang khơi gợi. Nhược Nhiên nhìn mà cả người nóng rang, thấy nàng ta đưa tay lên trước ngực tiểu nha hoàn kia xoa nắn mà bên dưới cô cũng tuôn ái dịch.

"Tiểu Hạnh, ngực của muội ngày càng to rồi..."

Nhược Nhiên như nhớ ra được người này là ai, Tiểu Ngôn tức là nha hoàn tam đẳng của Nhược Hoa, cô gái im lặng ít nói. Công – Dung – Ngôn – Hạnh bốn người. Tiểu Ngôn là nha hoàn tam đẳng nên chỉ được phép lảng vảng ở khu vực sân trong khi Tiểu Hạnh đã là nhất đẳng, hầu hạ bên người của đại phu nhân, vậy nên hai nàng mới cùng một khu vực mà không thể gặp nhau.

Tiểu Ngôn mở vạt áo của Tiểu Hạnh ra, đứng ở vị trí của Nhược Nhiên có thể thấy đầṳ ѵú ngạo nghễ của nàng ấy, đầṳ ѵú màu hồng nhạt đáng yêu, bộ ngực nở nang hấp dẫn. Cô thấy Tiểu Ngôn cúi đầu xuống hôn lấy đầṳ ѵú của Tiểu Hạnh, hai cô gái cùng nhau làʍ t̠ìиɦ phát ra tiếng rêи ɾỉ vô cùng nɧu͙© ɖu͙©.

Tà áo đơn bạc của nha hoàn mở ra để lộ cơ thể đầy đặn săn chắc, Tiểu Ngôn hôn xuống vùng bụng phẳng lì của Tiểu Hạnh, vì quá xa nên Nhược Nhiên chỉ có thể thấy vùng tam giác bí ẩn mờ ảo. Hai người họ chọn nơi vắng vẻ như thế này để làʍ t̠ìиɦ, đúng là tình thú.

Xem lén một chút nữa cuối cùng Nhược Nhiên cũng không chịu nổi mà xin gia nhập, hai tiểu nha hoàn hoảng sợ nhìn cô, Tiểu Ngôn thì kéo vạt áo của mình lại còn Tiểu Hạnh trốn sau lưng Tiểu Ngôn. Nếu đây là một vị phu nhân bình thường nào đó thì số phận của hai nha hoàn chỉ có thể bỏ l*иg heo thả xuống sông, từ khi hai nàng bắt đầu làm chuyện này, Nhược Nhiên biết hai nàng đã biết trước điều có thể xảy ra với mình.

"Ta không vạch trần hai ngươi, nhưng hai ngươi chơi đến vui như vậy, ta cũng muốn chơi."

Nếu bắt buộc phải làm người xấu để có được vui vẻ, Nhược Nhiên không ngại làm kẻ xấu xa, hỗn đản.

"Xin tiểu thư làm như không thấy mà tha cho chúng tôi được không?"

Nhược Nhiên đưa tay chạm vào "đồ chơi" sơ sài của hai nàng, là một cây gỗ nhỏ được mài giũa cẩn thận, đồ đặc thù như vậy chỉ có thể là tự làm. Nếu là tự làm thì hai nàng tay nghề cũng không tệ.

"Phải xem chơi có vui không đã."

Nhược Nhiên cúi người hôn lên đôi môi của Tiểu Ngôn, trên môi của nàng ấy vẫn còn vươn lại mùi của Tiểu Hạnh, trộn lẫn giữa hương vị mê người của tiểu huyệt cùng với vị thiếu nữ tinh thuần, Nhược Nhiên không thể không hưng phấn.

"Ngươi..."

"Cho ta chơi cùng." Nhược Nhiên cười trêu, cô nắm tà áo của Tiểu Ngôn đang che hờ hững trên người ném ra ngoài. Ban nãy đứng ở xa nên cô không nhìn được rõ ràng, bây giờ mới thấy được thân hình của hai tiểu nha hoàn này. Tiểu Ngôn dáng hình mảnh mai hơn Tiểu Hạnh, hai người Hoàn phì Yến sấu nhưng lại hòa hợp vô cùng.

"Liếʍ cho ta xem đi, ban nãy ta thấy ngươi rất tập trung a."

Nhược Nhiên gọi Tiểu Ngôn liếʍ nơi bí ẩn kia của Tiểu Hạnh, Tiểu Ngôn ngập ngừng, Nhược Nhiên bèn lấy bên hông mình một lọ thuốc, cô đổ ra ba viên cho cả ba người cùng uống. Các nàng có "đồ chơi", cô cũng không thiếu đồ chơi! Sau khi uống thuốc xong chưa tới một khắc người cả ba liền nóng bừng bừng cả lên, thân thể như phát sốt, thèm dục không chịu nổi.

"Ngươi ngại? Vậy để ta."

Nhược Nhiên hơi đẩy Tiểu Ngôn ra, cô dùng hai ngón tay mở hai bên mép e ấp của Tiểu Hạnh, hạt đậu nhỏ hồng hào chìa ra ngoài mời gọi cô hôn liếʍ. Cô cũng không nhường Tiểu Ngôn làm gì, nhướn môi ngậm lấy hạt đậu nhỏ mà mυ'ŧ.

"A~..."

Tiểu Hạnh dâʍ đãиɠ a lên một tiếng, trông điệu bộ thì dịu dàng đoan hạnh nhưng là ai cũng có thể.

Nhược Nhiên rà lưỡi lên xuống liếʍ hết âm dịch của nàng ấy, những sợi lông tơ mềm mại chà xát mặt cô, cộng với tiếng rêи ɾỉ không kiêng dè của Tiểu Hạnh khiến cô như phát điên lên được.

Đang hôn liếʍ thì có cảm giác có gì đó ẩm ướt đang quét qua âʍ ѵậŧ của cô, cô quay đầu lại thì thấy Tiểu Ngôn ngây ngô dí sát mặt vào l*и cô mà liếʍ. Cô nhoẻn miệng cười, cuối cùng cô nàng cứng đầu ấy cũng không cưỡng lại thuốc.

Cô mải mê liếʍ mυ'ŧ Tiểu Hạnh, Tiểu Ngôn lại mải mê liếʍ mυ'ŧ cô. Đôi khi cái lưỡi kia điêu luyện đến mức khiến Nhược Nhiên cô không nhịn được mà phát ra tiếng, nàng ta đúng là yêu tinh, có lẽ như đã ăn nữ nhân khá nhiều lần rồi.

Ba người thay đổi một chút, Nhược Nhiên muốn đáp lễ Tiểu Ngôn nên đè nàng ta xuống đất, cô lấy "đồ chơi" của hai người họ, bôi một ít nước nhờn của Tiểu Hạnh lên rồi cho vào bên trong nàng ấy. Hai bên mép đỏ hồng bao bọc lấy thanh gỗ bóng loáng, mỗi đợt ra vào đều đặn khiến nước nhờn chảy dọc hai bên khe, dâʍ đãиɠ vô cùng.

"Ta sướиɠ quá... a... a... sướиɠ lắm... tiểu thư... a...."

Một tay đều đặn cho thanh gỗ ra ra vào vào, một tay cho vào bên trong l*и của Tiểu Hạnh, để cho các mép thịt mỏng manh bao bọc lấy ngón tay cô. Hai nữ nhân khiến cô sướиɠ như lên tiên, trong lòng tự nhủ một ngày sẽ mang cả Hạ Tuyết và Nhược Hoa ra mà chơi cùng.

"Tiểu thư..."

Tiểu Hạnh lấy ra trong hộp một đai đeo lưng, đồ chơi này tuy là làm bằng gỗ không thể sánh lại độ mềm mại của đồ chơi hiện đại nhưng vẫn có thể nói là khá với thời đại này. Nhược Nhiên nhéo má nàng ấy trêu chọc, cô đeo vào, sau đó bắt Tiểu Hạnh quỳ gối lên để cô có thể đâm từ phía sau.

Nhìn từ phía sau thấy được đóa hoa của nàng ấy đang ướt đẫm ái dịch, hai mép l*и dính sát lại nhau e ấp chờ đợi cô, cô đưa ngón tay tách chúng ra, từ từ nhét nam căn giả vào bên trong, đến khi chúng mất hút.

"Thiên a... Sướиɠ quá..."

Tiểu Hạnh mắt trợn trắng lên vì sướиɠ khoái, Tiểu Ngôn thấy không ai chú ý đến mình nên mới tự mình thủ da^ʍ, nàng nằm một mình tự bóρ ѵú tự cho đồ chơi vào rồi rêи ɾỉ. Nhược Nhiên lâu lâu có đưa tay sang bóρ ѵú nàng ấy, mỗi lần bóp đều khiến nàng ấy rên đến mệt mỏi.

"Tiểu Hạnh dâʍ đãиɠ, nói ta nghe nam nhân làm sướиɠ hơn hay nữ nhân sướиɠ hơn..."

Nước nhờn của Tiểu Hạnh khiến lông của Nhược Nhiên cũng bết hết lại, cô ra sức thúc vào bên trong, mỗi lần thúc Tiểu Hạnh lại run rẩy không thôi.

"Nữ nhân a... nữ nhân...Ta không chịu nổi nữa a..."

Nhược Nhiên vẫn thúc vào bên trong, ba nông một sâu, đem Tiểu Hạnh run rẩy đạt cao triều. Cô đem ái vật đến gần Tiểu Ngôn, rút thanh gỗ đang cắm trong l*и nàng ấy ra mà đút nam căn giả vào, mỗi lần cô vào đều khiến cho Tiểu Ngôn ngả ngửa đầu ra sau mà rên la.

Mất cả canh giờ sau Nhược Nhiên mới "đi vệ sinh" xong, cô tịch thu đồ đai đeo lưng của hai người mang vào phòng đại phu nhân. Nhược Hoa ngủ một giấc dậy không thấy cô, nàng ấy dựa đầu lên gối gỗ chờ đợi, thấy cô mặt mày vui vẻ đi vào mới tò mò hỏi.

"Có gì mà muội vui thế?"

Nhược Nhiên mắt sáng rỡ, cô giấu "đồ chơi" sau lưng mà cười.

"Tỷ muốn biết không?"