"Người này là ai?" Thẩm Vân Hải cau mày hỏi.
"Chính hắn xông vào đây gây rối!" Một nhân viên trong hội quán chỉ ra.
Thẩm Vân Hải nhìn Diệp Thanh Dương từ đầu đến chân, trong lòng thầm nghĩ đầy nghi hoặc:
Người này còn trẻ, nhưng lại mặc bộ đồ vải cũ kỹ đến bạc màu. Đã thời đại nào rồi mà dưới chân hắn vẫn đi đôi giày vải đế ngàn lớp! Mà phong cách quần áo này...sao trông giống đạo sĩ trong phim truyền hình thế nhỉ?
Đây là người của tập đoàn Lâm thị sao? Nhìn giống như một thanh niên kỳ quặc từ nơi khỉ ho cò gáy hơn! Nhưng như vậy lại càng tốt. Có kẻ kỳ quái này làm ngòi nổ, Lâm thị chỉ có đường ch*t nhanh hơn!
"Đến địa bàn của tôi gây sự, còn đứng ra kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tập đoàn Lâm thị đúng là quá kiêu ngạo!" Thẩm Vân Hải giận dữ quát thuộc hạ: "Mau gọi điện liên hệ với các phóng viên, càng nhiều càng tốt, bảo họ tới đây ngay. Cứ nói tập đoàn Lâm thị có vụ bê bối lớn!"
"Thẩm tiên sinh, xin hãy nguôi giận, chuyện này đều là lỗi của tôi, là tôi sai!" Lâm Quân Dao vội bước tới giải thích.
Dù trong lòng rất tức giận, nhưng giới truyền thông chỉ nhìn vào bề nổi. Vì đại cục, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Dù sao cô cũng là người đứng đầu tập đoàn Lâm thị, lúc này không thể hành động theo cảm xúc.
"Đừng giở trò! Hôm nay chuyện này không xong đâu!!"
Thẩm Vân Hải kiêu ngạo, rõ ràng muốn ép Lâm thị đến bước đường cùng.
Diệp Thanh Dương lại nhếch môi cười nhạt:
"Ồ, ghê gớm nhỉ! Đợi phóng viên tới đây, tôi cũng có thứ cho họ xem!"
"Cậu có thứ gì?" Thẩm Vân Hải ngạc nhiên hỏi.
"À!" Diệp Thanh Dương đáp: "Tôi có quay video lúc đánh người, định cho các phóng viên xem tư thế oai hùng của mình ấy mà!"
Lời này vừa nói ra khiến cả nhà họ Lâm lập tức đen mặt. Còn tưởng anh ta có bằng chứng gì hay ho, hóa ra là một cái hố lớn!
Người của Thẩm Vân Hải thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Hahaha, tên này chắc đầu óc có vấn đề!"
"Lần đầu tiên thấy có người làm chuyện sai trái còn tự đưa bằng chứng cho phóng viên đấy!"
"Này nhóc, nói thật đi, Lâm thị rốt cuộc làm gì ức hϊếp cậu thế?"
...
"Diệp Thanh Dương!" Lâm Quân Dao trừng mắt nhìn anh: "Anh còn muốn gây rối đến mức nào nữa?"
Dù Diệp Thanh Dương đã giúp cô, nhưng hành động tự mãn sau khi đánh người này thật khiến cô không thể hiểu nổi.
"Vẫn ổn mà, tôi nghĩ mọi thứ đều trong tầm kiểm soát!" Diệp Thanh Dương bình thản mỉm cười.
Họ cười ta vì ta điên, ta cười họ vì họ chẳng hiểu gì!
Anh định giữ lại bằng chứng để công khai vào thời điểm then chốt, giờ chưa thể tiết lộ nên không giải thích nhiều.
"Ha ha ha ha!"
Lần này, Thẩm Vân Hải lại cười phá lên.
"Nhân viên của Lâm tổng đúng là xuất sắc quá, tương lai của Lâm thị thật đáng mong đợi!"
Diệp Thanh Dương ôm quyền cúi đầu:
"Cảm ơn vì đã khen, xuất sắc chỉ là một trong nhiều điểm mạnh của tôi, còn lại thì khiêm tốn là chính!"
Mọi người: "..."
Anh bạn, đã đi khám bệnh chưa? Chắc chắn là có vấn đề rồi!
Lâm Quân Dao cũng hoàn toàn bất lực.
Chuyện này mà không xử lý tốt, chắc chắn sẽ bị truyền thông thêu dệt, phóng đại. Tập đoàn Lâm thị vốn đã chao đảo, không thể chịu thêm áp lực này. Cô phải nghĩ cách để cứu vãn tình hình.
"Thẩm tiên sinh, nhân viên làm sai là do tôi quản lý không tốt. Tôi xin lỗi, mong ngài bỏ qua cho!" Lâm Quân Dao nói.
Giờ đây, bị nắm thóp, cô chỉ có thể lùi một bước để tìm kiếm hòa bình, tránh làm lớn chuyện.
"Xin lỗi là xong sao?" Thẩm Vân Hải nhướn mày: "Cô phải quỳ xuống trước mặt mọi người, dập đầu ba cái xin lỗi tôi. Nếu tâm trạng tôi vui, có lẽ tôi sẽ cân nhắc tha thứ!"
Nụ cười trên môi Thẩm Vân Hải đầy vẻ trêu chọc, thản nhiên đùa giỡn nhà họ Lâm.
Nhà các người không phải cứng rắn sao? Vừa rồi còn đối đầu với tôi cơ mà? Được thôi, giờ ngay trước mặt ông, để cô cháu gái cưng của ông quỳ xuống xin lỗi tôi xem nào. Tôi muốn xem ông giữ mặt mũi ra sao!
"Thẩm Vân Hải, ông quá đáng lắm rồi!"
Lâm Quân Long nghiến răng ken két, năm giác quan vì cơn giận dữ mà méo mó.
Lâm Quân Dao là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, là bộ mặt của cả gia tộc, bắt cháu gái ông quỳ xuống dập đầu chẳng khác nào ép cả nhà họ Lâm cúi mặt xuống đất mà chịu nhục.
Hành động này của Thẩm Vân Hải không chỉ muốn khiến nhà họ Lâm không thể đứng vững ở Thanh Châu, mà còn muốn làm mất hết danh dự, khiến họ thân bại danh liệt.
Hủy diệt từ gốc rễ, gi*t người bằng nỗi nhục nhã, hắn ra tay thật tàn nhẫn, khiến người ta khó mà nhẫn nhịn.
"Tên họ Thẩm kia, đừng ép người quá đáng!"
"Thẩm Vân Hải, khi nhà họ Lâm còn trên đỉnh vinh quang, ông vẫn còn đang khuân vác bao tải ở góc phố đấy!"
...
Người nhà họ Lâm căm phẫn, lớn tiếng phản kháng.
Thẩm Vân Hải hét lớn:
"Đừng lắm lời, hoặc quỳ xuống dập đầu, hoặc chuẩn bị chờ bị phơi bày! Tôi không rảnh để đôi co với các người!"
Câu nói này nặng tựa ngàn cân, khiến nhà họ Lâm nhất thời câm lặng.
"Thẩm tiên sinh, nếu tôi quỳ xuống xin lỗi, hy vọng lời ông nói có thể giữ lời!!"
Thân hình mềm mại của Lâm Quân Dao khẽ run rẩy, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập vẻ kiên nghị. Là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, cô không thể không đứng ra vào lúc này. Dù có ấm ức hay bất cam thế nào, cô cũng chỉ có thể nuốt ngược xuống bụng. Đây là số phận của cô.
Nhưng cái cúi đầu này của cô, chính là sự thỏa hiệp của nhà họ Lâm, cũng là nỗi bất lực của họ.
Tất cả người nhà họ Lâm đều cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu.
Tuy nhiên, ngay lúc Lâm Quân Dao run rẩy, mang đầy tủi nhục, đang dần cúi xuống, thì một bàn tay mạnh mẽ đã vững vàng giữ lấy cô.
“Không được quỳ!”
Diệp Thanh Dương nhìn thẳng vào Lâm Quân Dao, ánh mắt kiên định.
Lâm Quân Dao khẽ run trong lòng, thậm chí còn có chút cảm động. Nhà họ Lâm đông người như vậy đứng phía sau cô, nhưng đến lúc quan trọng, chỉ có Diệp Thanh Dương dám đứng ra bảo vệ cô.
Người đàn ông này...
“Cậu làm gì vậy?” Thẩm Vân Hải giận dữ hét lên với Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương bình thản đáp:
“Các vị nghĩ thử xem, một người bị bắt nạt lại còn phải quỳ xuống xin lỗi kẻ bắt nạt mình. Chuyện này chẳng phải hoàn toàn trái với đạo lý hay sao? Sư phụ tôi từng dạy, việc nào trái đạo lý thì nhất định không được làm!”
Thẩm Vân Hải nghiến răng, gằn giọng:
“Cậu nói năng linh tinh, ý cậu là gì hả?”
“Lời của tôi khó hiểu lắm sao? Được, vậy tôi nói thẳng luôn!” Diệp Thanh Dương chỉ tay vào trán Thẩm Vân Hải, quát lớn:
“Quỳ cái chân bà nội nhà ông ấy!”
Thẩm Vân Hải: "..."
Sắc mặt hắn đen sầm lại ngay tức khắc!
Mẹ kiếp! Còn tưởng có thể nghiêm túc nói chuyện với cậu ta, ai ngờ cậu lại chơi trò chẳng theo lẽ thường này để mắng chửi!
Là người có địa vị như lão lại bị Diệp Thanh Dương chỉ thẳng vào trán mà mắng trước mặt mọi người, thật sự sắp tức đến nổ tung!
Tuy nhiên, ngay khi lão định bộc phát cơn giận, thì cánh cửa đã mở, các phóng viên lần lượt kéo đến.
Là phóng viên của các tập đoàn truyền thông lớn, họ được bố trí khắp nơi trong thành phố để đảm bảo có thể đến hiện trường trong thời gian nhanh nhất nên lần này cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy nhóm phóng viên, Thẩm Vân Hải lập tức thay đổi sắc mặt, chuyển sang vẻ mặt đau khổ, đầy phẫn uất.
“Các bạn phóng viên, xin hãy nhìn mà xem, đây chính là thái độ của tập đoàn Lâm thị! Tài xế của họ đến hộp đêm của tôi, đánh khách hàng của tôi tơi bời, rồi còn chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng chửi!”
“Tập đoàn Lâm thị coi trời bằng vung, một tên tài xế cũng ngông cuồng đến vậy thì nội bộ họ chắc chắn càng tàn ác và hống hách hơn!”
“Các phóng viên ơi, xin hãy đòi lại công bằng cho tôi! Một doanh nghiệp như Lâm thị không thể tiếp tục tồn tại được, nếu không sẽ trở thành khối u độc hại cho xã hội!”
Các phóng viên nhận thấy đây là một scandal thương mại lớn, liền vội vàng chụp ảnh, đồng thời tiến hành phỏng vấn những người có liên quan.
Một phóng viên hỏi Giang Chấn Lôi:
“Thưa anh, anh có phải là nạn nhân không?”
Giang Chấn Lôi ôm lấy má mình, rêи ɾỉ:
“Đúng!”
Phóng viên tiếp tục:
“Xin hỏi anh và đối phương có ân oán gì, dẫn đến việc anh bị hành hung như vậy?”
Giang Chấn Lôi:
"Xuýt hà... Không oán không thù... Xuýt hà... Hắn... vừa đến... Xuýt hà... đã đánh tôi!"
Thấy Giang Chấn Lôi nói chuyện khó khăn, phóng viên chuyển sang phỏng vấn Diệp Thanh Dương:
“Xin hỏi, tại sao anh lại đánh nạn nhân?”
Diệp Thanh Dương thản nhiên trả lời:
“Chỉ là tôi thấy hắn cực kỳ ngứa mắt thôi!”
Các phóng viên: "..."
Đứng trước mặt truyền thông mà vẫn thẳng thắn thế này sao?
Thật lòng mà nói, làm phóng viên bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ gặp được một nhân vật ngông cuồng đến vậy!