Người đến lĩnh người của Tư Ân viện vừa xuất hiện, Hạ An đã lắp bắp kinh hãi. Hắn ngồi trên ghế nghĩ ngợi miên man nửa ngày, chỉ lo bị đưa đến nơi nào còn khổ sở hơn viện mình đang ở. Vậy nên, khi thấy A Phúc bước vào Hình đường, mặt mày rõ là đang nén giận, hắn lập tức thở phào.
“Tham kiến ba vị chủ quản, nô tài A Phúc là phó quản sự Tư Ân viện, phụng mệnh đến lĩnh người.”
A Phúc rất hiểu quy củ, nói năng hữu lễ, uy phong hơn nhiều so với những người khác trong viện, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ An nghe nói A Phúc là phó quản sự, mới đầu hắn còn nghi hoặc mãi rằng dù là làm trong nhà bếp hay là gia sinh nô tài nên địa vị cao hơn kẻ khác đôi chút, cũng không nên vênh mặt hất hàm sai khiến mọi người như thế.
Đương nhiên, Hạ An ù lì cũng là lần đầu tiên biết, thì ra viện mình ở nửa tháng nay chính là Tư Ân viện, là nơi không sống nổi trong mắt người Vương phủ. Bất quá Hạ An sống tốt lắm, nếu không phải hôm nay ấm đầu nửa đêm chạy đi tắm giặt, hắn cũng sẽ không phải ăn roi, còn có thể ung dung tiếp tục hưởng thụ cuộc sống dù lao khổ buồn tẻ nhưng vô cùng an toàn trước giờ.
“Nó đấy.” Thành Đại Phương hất cằm về phía Hạ An.
A Phúc trừng mắt liếc nhìn Hạ An một cái, nói: “Đứng lên, đi theo ta.”
Hạ An gượng dậy, mất thăng bằng, lại ngã ngồi xuống ghế. A Phúc làm như không biết, cũng chẳng tỏ ý muốn ra đỡ. Thấy vậy Mạnh Nguyên Nghĩa càng đau lòng, hắn đích thân đỡ Hạ An lên, xốc Hạ An tới giao cho A Phúc.
A Phúc đâu dám không tiếp, hắn đỡ lấy Hạ An, lại nghe Mạnh Nguyên Nghĩa dặn: “Đứa nhỏ này cùng ta có nhãn duyên, nhờ ngươi chiếu cố nó một chút. Hàn quản sự ta cũng có quen biết, ta sẽ có lời với hắn, về sau ngươi cần giúp gì, cứ tới tìm ta.” A Phúc vội đáp tạ, ai không có lúc sơ sót, để chủ quản Hình đường thiếu mình ân tình, sau này không chừng có thể giữ được nửa cái mạng.
A Phúc đưa người đi rồi. Thành Đại Phương nhìn Mạnh Nguyên Nghĩa nửa ngày mới nói: “Hôm nay ngươi hành sự mềm lòng quá đấy.”
“Cũng vì trông đứa nhỏ đó đáng thương thôi.”
Chủ quản Lưu Tử Ôn im lặng nãy giờ mới thở dài: “Tiểu nhi tử của Mạnh huynh nếu còn sống, chắc cũng lớn bằng ngần ấy. Thành huynh rộng lượng một chút vậy.”
“Ta đương nhiên là không ngại, nhưng người khác trong Vương phủ sẽ thấy thế nào, Mạnh lão đệ ngươi nên bảo trọng lấy bản thân là hơn.”
“Ngu đệ đã hiểu.”
Ra khỏi Hình đường, A Phúc cũng không thả Hạ An ra. Hạ An thực cảm kích hắn vô cùng, phải biết rằng, hắn bây giờ có người dìu đi mà mỗi bước còn như dẫm trên mũi dao, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
A Phúc nhìn ra chút khác thường, liền hỏi: “Chủ quản Hình đường dùng hình phạt gì với ngươi thế, sao không thấy xuất huyết, mà sắc mặt ngươi tái nhợt vậy?”
“Một loại roi chỉ làm nội thương không gây ngoại thương.”
A Phúc không hỏi dồn thêm nữa, mà nhìn chằm chằm mặt Hạ An: “Không hiểu có phải vì ngươi vừa thụ hình hay vì ánh trăng là lạ, hình như mặt ngươi bớt xấu hơn trước thì phải, chỗ bầm đen này nhạt đi nhiều lắm.”
Hạ An nhếch môi, đáp lấy lệ: “Chắc vì mặt tái quá thôi.” thật ra ngày đó hắn vào phủ bị ngã rất nặng, mặt bầm mấy mảng lớn, qua thời gian tự nhiên máu bầm tan bớt. Nhưng ngủ chung chạ nhiều ngày, tận mắt thấy mấy người đàn ông giải quyết giúp nhau, hơn nữa trước khi vào Vương phủ Vương bà cũng cẩn thận dặn dò hắn ở đây phải biết tự bảo vệ mình, nên ngày nào cũng vậy, sáng sớm hắn sẽ vò lá cây và bùn đất chùi lên mặt. Hôm nay lúc giặt áo có dội qua mặt, dù chưa tẩy sạch được hoàn toàn, nhưng tự nhiên sẽ không còn bẩn thỉu như mọi khi.
Hai người về đến Tư Ân viện đã là tảng sáng, mọi người đều dậy rồi, A Phúc dẫn Hạ An tới chỗ Hàn quản sự trước. Hàn quản sự mới dậy đánh đồng la, vừa ngả lưng trở lại nên ra mở cửa rất nhanh, thấy mặt mũi Hạ An, lập tức kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao vậy, ai nha, đây là áo của Vương gia phải không, sao lại mặc trên người ngươi?”
Hạ An nói: “Đêm qua ta muốn giặt đồ, tiện thể tắm rửa một chút, ngờ đâu lại gặp Vương gia, Vương gia chê ta xấu xí làm bẩn mắt chủ tử, liền xử tội ta đến Hình đường lãnh năm mươi roi.”
“Ai nha, năm mươi roi hả, cơ mà trông ngươi cũng đâu sao.”
A Phúc chen lời: “Không sao chỗ nào đâu, Thành Đại Phương đích thân dụng hình, toàn là nội thương đó.” Hàn quản sự nghe vậy lại xót xa một hồi, bất quá hắn không nói lời nào, cũng không tỏ ý muốn để người vào trong phòng. A Phúc biết ngoài bãi thiếu người, Hàn quản sự lại không dám tự ý cho ai nghỉ làm, liền truyền đạt lại lời Mạnh Nguyên Nghĩa: “Mạnh chủ quản đã có lời, Hạ An và hắn có nhãn duyên, hy vọng chúng ta chăm sóc nó một chút. Mạnh chủ quản nói, sẽ đích thân tới nhờ quản sự ngài.”
Hàn quản sự nghe xong, đành nói: “Thôi, Hạ An ngươi nghỉ hai hôm đi.”
Hạ An thầm cảm kích A Phúc, dù A Phúc bình thường hay lạnh mặt với hắn, nhưng tất thảy mọi sự đều không hề bạc đãi hắn nửa phần, ngược lại còn giúp đỡ quan tâm đến hắn nhiều lắm.
Qua giờ cơm trưa, Mạnh Nguyên Nghĩa dẫn ngự y của Vương phủ tới Tư Ân viện. Ngự y kê thuốc cho Hạ An, Mạnh Nguyên Nghĩa giao cho A Phúc sắc, còn đưa cho A Phúc một xâu tiền, nhờ hắn mấy ngày tới cứ thế giúp Hạ An đun thuốc.
Hạ An cầm tay Mạnh Nguyên Nghĩa, hai mắt đã sớm rưng rưng, hắn không ngờ lại có một người xa lạ đối tốt với mình như vậy. “Đại ân đại đức của Mạnh chủ quản, nếu nô tài có thể báo đáp, chủ quản cứ tùy thời phân phó.”
Mạnh Nguyên Nghĩa cũng không chối từ, đáp: “Hảo, ngươi mau nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, mới có thể giúp ta làm việc.”
“Dạ, sức khỏe ta vốn rất tốt, bệnh hẳn cũng mau khỏi thôi.” Hạ An nhăn mày, đột nhiên siết chặt tay Mạnh Nguyên Nghĩa, Mạnh Nguyên Nghĩa nhìn hắn, lại nghe hắn ngượng ngùng nói: “Mạnh chủ quản, nô tài còn có việc muốn nhờ, ngài đã có lòng, cầu ngài giúp ta một lần nữa được không.”
Mạnh Nguyên Nghĩa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Nói đi, nhưng nếu là muốn ta an bài ngươi rời khỏi Tư Ân viện thì phải tốn chút công sức, Vương gia vừa biếm ngươi vào, dù thế nào cũng phải chờ một thời gian đã.”
“Không phải.” Hạ An lắc đầu, túm tay Mạnh Nguyên Nghĩa không thả ra: “”Nô tài muốn thỉnh ngự y đại nhân xem bệnh cho một người bằng hữu của ta nữa, thương thế của hắn nghiêm trọng lắm, sốt cao mãi không đỡ.” nói xong, thấy Mạnh Nguyên Nghĩa nhìn mình mà không đáp, hắn lại quýnh quáng, vội cầu xin: “Nô tài biết làm phiền ngài đến vậy thật mặt dày mày dạn, nhưng chúng nô tài không thể ra khỏi Vương phủ tìm đại phu, ngự y cũng không xem bệnh cho, nếu không phải thật sự không còn đường sống, nô tài cũng không dám mở miệng cầu xin ngài. Thật là như vậy, xin ngài…” Hạ An xúc động chực nhào xuống giường dập đầu trước Mạnh Nguyên Nghĩa.
Mạnh Nguyên Nghĩa đưa tay giữ Hạ An lại, quay đầu nói với ngự y: “Lại phiền Vương ngự y lần nữa vậy, nếu đã đến đây, ta xem bệnh luôn đi.”
Vương ngự y cười nói: “Trách không được ngươi thương đứa nhỏ này, tính nết giống hệt ngươi.”
Hạ An mừng rỡ, vội vàng nhờ A Phúc ra gọi Trịnh Đại đang chẻ củi vào. A Phúc thở dài, đi ra gọi Trịnh Đại. Trịnh Đại khập khiễng bước vào, nghe Hạ An nói ngự y sẽ xem bệnh cho hắn, liền cười ngoác miệng, vội vàng xắn ống quần lên cho ngự y xem.
“Là bị đá tảng đè phải, từ bấy đến giờ phải nửa tháng rồi.” Trịnh Đại trình bày thương thế của mình cho ngự y.
Ngự y trầm ngâm hồi lâu, đoạn chậm rãi nói: “Phát sốt từ bao giờ, đã uống thuốc chưa?”
“Bị thương đến ngày thứ ba thì bắt đầu sốt, uống thuốc rồi, thuốc ta tự lên núi hái về, thuốc ấy ở quê ta gọi là mặc vĩ ba, có thể hạ sốt, nhưng ta ăn uống nghèo nàn quá, nên uống hoài chưa thấy ăn thua.”
Ngự y lại im lặng một lát, đến khi cả Hạ An lẫn Trịnh Đại đều nóng ruột bất an, ông ta mới kết luận: “Chân này là hỏng rồi.”
Trịnh Đại ngẩn ngơ, rồi vội la lên: “Không được, bọn ta ở viện này ngài biết rồi đó, tàn phế sẽ bị mang ra sau núi cho chó ăn, ta không muốn chết a.”
“Nhưng nếu còn giữ chân, sớm muộn sẽ nguy đến tính mạng. Nếu ngươi xem bệnh sớm vài ngày, ta còn có thể… Ai, đều là số mệnh a.” Ngự y cũng chẳng còn cách nào.
Trong phòng lặng như tờ, cuối cùng Trịnh Đại gượng cười tiễn khách: “Bỏ đi, ta không chữa nữa, làm phiền các vị rồi.”
Ngự y cũng là đại phu có tâm, liền nói: “Ta kê cho ngươi một đơn thuốc, còn trì hoãn được thêm một thời gian, đừng lo chuyện tiền bạc, dược liệu cũng không phải mua đâu xa, trong Vương phủ đều có cả.”