Những Năm Tháng Ở Vương Phủ Của Hạ An

Chương 7: Hình đường thụ hình (1)

Hai chân Hạ An được thể mềm nhũn, năm mươi roi, lại còn đến Hình đường, nghe tên đã biết là một nơi thực khủng khϊếp rồi. Đầu óc hắn bắt đầu vô thức mường tượng lại vô số hình phạt ghê gớm từng xem trong sách trước kia.

Phạt roi ư, không biết ai nghĩ ra cái loại roi gắn gai ngược ấy, quất xuống người người ta, gai sẽ găm sâu vào da, đến khi rút roi lên lần nữa, gai sẽ dứt cả da cả thịt, thế nên một roi vung lên quất xuống, để lại sẽ là miệng vết thương huyết nhục bầy nhầy.

Còn có chuyện trước khi đánh người ta ngâm roi vào ớt hay nước muối một đêm, đến lúc hành hình, người thụ hình sẽ phải hứng chịu cơn đau gấp bội phần vì nước muối và ớt chạm đến vết thương, mà đau ấy là đau thật lâu. Vì ớt và muối sẽ nhanh chóng ngấm sâu vào thịt. Hạ An bi thảm nghĩ thầm, mà kể cả chỉ dùng roi ngâm giấm thôi, hắn cũng chưa chắc đã chịu đựng nổi.

Còn riêng roi da trâu, roi liễu, roi mây bình thường, phát nào cũng đủ làm người ta bỏng da tróc thịt, năm mươi roi đánh xuống nhất định phải thịt nát xương tan.

Trên đường bị lôi đến Hình đường, Hạ An thầm nghĩ hay là vùng thoát ra, rồi đâm đầu chết quách đi, đỡ khỏi chịu tội như thế. Nhưng hắn không đủ dũng khí, rốt cuộc cổng Hình đường đã ở trước mắt, hắn cũng chỉ còn biết run rẩy thở dài.

Thị vệ ném người vào nền nhà lạnh cóng của Hình đường, thông báo hình phạt và số lượng rồi đi luôn. Lập tức có người đến lôi Hạ An dậy, trói tứ chi hắn lên giá gỗ, đợi chủ quản Hình đường tới đích thân tới giám hình.

Chủ quản Hình đường phải đích thân giám hình là quy củ Vương gia định ra, tránh để đầy tớ tự ý dụng hình, hay bớt xén hình phạt. Đương nhiên không có chuyện Vương gia chỉ an bài một vị chủ quản, để giữ công bằng nghiêm minh, chủ quản Hình đường luôn đủ ba người.

Ba vị chủ quản xuất hiện, ngồi xuống hàng ghế tróc sơn trước mặt, bộ mặt lạnh lùng của họ khiến Hạ An cảm nhận được rõ mồn một sự khủng bố sắp tới. Tay hắn bị trói rất chặt, chân thì để trần mà trói lỏng hơn, nên hai chân hắn run cầm cập, hắn liều mạng giãy chân, làn da cọ xát với dây thừng cũng rớm rớm máu.

Một vị chủ quản cười nói: “Đứa nhỏ này hẳn là lần đầu vào Hình đường rôi, hoảng sợ chưa kìa, nếu lát nữa không hảo hảo tiếp đón, chẳng hóa ra chúng ta để uổng công nó hy vọng rồi.”

Vị khác lại nhăn mày: “Ta trông áo nó mặc lai lịch không tầm thường, nếu không biết rõ thân phận người này và lý do xử phạt, chỉ e chúng ta cũng bị liên lụy.”

Vị còn lại gật đầu phụ họa: “Phải đấy, riêng cái áo kia mà để rách ra, bọn ta thí mạng cũng không đủ đền.”

“Cái áo thì nhất định không được động đến, đánh nó là mạo phạm chủ tử. Nhưng hình phạt cũng không thể không theo, ta nghĩ, chi bằng cởϊ áσ nó ra rồi đánh.”

Hạ An dù sợ khϊếp vía, nhưng đầu óc may còn tỉnh táo. Giờ này hắn nghĩ rất nhanh, rồi vội nói: “Không được, các vị chủ quản thứ tội, bên trong nô tài không mặc gì khác, Vương gia nói nô tài thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm bẩn mắt, nên mới cho nô tài áo mặc.” Ý là, mặc áo này là ý Vương gia, không thể cởi ra được.

Hạ An ấy là cũng tỏ chút ý tứ, rằng Vương gia trách phạt hắn chính vì hắn ở trần làm bẩn mắt chủ tử, nếu các vị chủ quản biết rõ nguyên do, bọn họ lại không ngại dơ mắt, thì nhất định phải lột áo rồi đánh.

Thị vệ không thông báo rõ ràng, các chủ quản hẳn nhiên cũng không dám đi hỏi Vương gia, cho nên lúc này Hạ An nói tròn méo sao họ phải biết vậy. Đương nhiên hắn không muốn bị lột đồ, cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra rồi mắc cỡ một chút cũng thôi, nhưng không có áo chủ quản sẽ không kiêng kị gì mà mạnh tay đánh hắn, lúc ấy chắc chắn sẽ đau đớn vô cùng.

“Vậy thì đúng là phải hảo hảo cân nhắc một phen.” Chủ quản nói câu này chính là vị mới đầu bảo sẽ hảo hảo tiếp đón Hạ An rồi đòi cởϊ áσ hắn để đánh. Sau này Hạ An “chăm chỉ“ đến Hình đường, dần dần cũng có quen biết với vị chủ quản này, biết được hắn ta tên Thành Đại Phương, con người giảo hoạt gian trá, tâm địa trái ngược hoàn toàn với tên gọi, chuyên nghiên cứu các loại hình phạt, coi tra tấn người ta là thú vui. Ở Hình đường, thật ra Thành Đại Phương mới là chủ quản đích thực, còn hai vị còn lại vốn rất e sợ thủ đoạn của hắn ta.

Đúng như lời nói, Thành Đại Phương hảo hảo cân nhắc hết nửa nén hương, đoạn hắn đứng dậy, thở dài, đi vào gian phòng kế bên, không lâu sau thì trở ra với một cây roi mảnh trong tay.

Vị chủ quản ngồi ghế trái họ Mạnh, tự là Nguyên Nghĩa. Vốn hắn là người đọc sách, chẳng hiểu vì sao lại vào Hình đường của Vương phủ, lòng dạ hắn vốn mềm yếu, lúc này thấy Thành Đại Phương cầm nhuyễn lân tiên đi ra, hắn vội cản lại: “Thành huynh chớ vội, ngươi xem thiếu niên này còn nhỏ tuổi quá, quất nhuyễn lân tiên rồi lưu lại di chứng gì, chẳng phải khổ cả đời nó sao. Nghe ngu đệ một lời đi, ta xắn ống quần nó lên, đánh cẳng chân nó năm mươi roi được rồi.”

“Mạnh lão đệ thương nó nhỏ tuổi, nhưng ta lại muốn hảo hảo trừng trị thói láu cá của nó kia, tới Hình đường rồi còn dám lẻo mép với chúng ta, ngươi xem nó run thật đấy, nhưng hai mắt vẫn láo liên không thành khẩn, ăn nói thì lanh lợi, nam hài tới tuổi này rồi, nhất định phải dạy dỗ cẩn thận, về sau mới biết ngoan ngoãn nghe lời.”

Hạ An cắn môi, không dám nhiều lời nữa.

Mạnh Nguyên Nghĩa thấy hắn như vậy, lại càng thương hại, liền kiên trì khuyên can: “Dạy dỗ cũng đâu cần dùng nhuyễn lân tiên, đánh hư cả phủ tạng rồi, về sau đứa nhỏ này biết sống thế nào đây.”

Hạ An nhìn ra Mạnh Nguyên Nghĩa có hảo ý, nhưng hắn không dám mở miệng cầu xin, từ lúc nghe ra sự khủng khϊếp của nhuyễn lân tiên, cả răng nanh hắn cũng run cầm cập rồi, bất quá vị đang cầm roi kia xem ra không ưa thấy ai thể hiện, giờ nếu hắn nói gì thêm, tám phần mười là sẽ phải chết thảm hơn nhiều.

“Roi này ta đã lấy ra rồi, không đời nào cất đi.”

Hạ An hoảng sợ trợn trừng hai mắt, không nén được quay sang nhìn Mạnh Nguyên Nghĩa, người nọ cũng không biết phải làm sao. Lại nghe Thành Đại Phương nói: “Bất quá, ta không đánh trên bụng nó cũng được. Người đâu, kéo ống quần nó lên, coi chừng, đừng để hư áo Vương gia.”

Cẳng chân không có phủ tạng quan trọng, đánh mấy cũng chỉ thương đến gân cốt là cùng, chịu tội một chút vẫn hơn dập hết ruột gan. Hạ An nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới. Đột nhiên một cục vải bố bị thô bạo nhét vào miệng hắn, đây là để tránh hắn đau đớn quá mà cắn lưỡi tự sát, nghĩ vậy hắn càng thấy khϊếp sợ hơn.

“Thả lỏng đi, nếu không đau chết ngươi đó.” Thành Đại Phương vụt hai roi vào khoảng không, nghe tiếng tiếng gió rít đanh giòn.

Hạ An lại rùng mình, cố phân tán tư tưởng phần nào, hắn thầm cự lại: có ai phải thụ hình, đối mặt với hình cụ còn thả lỏng được hả. Ngươi thử bị trói lại, để người ta quất mấy roi đi, xem có thả lỏng nổi không.

Bất quá rất nhanh sau đó, Hạ An không còn sợ nữa. Đau, chỉ có đau đớn. Người ta nói tay đứt ruột xót, mà sao đánh vào đùi cũng đau muốn đau thắt tim. Hạ An không kìm được thét lên thảm thiết, Mạnh Nguyên Nghĩa phải ngoảnh đi, không đành lòng nhìn nữa, trong khi ấy Thành Đại Phương vẫn rất ung dung, đánh xuống một roi lại ngừng một chút, vệt trước vệt sau tuyệt nhiên không trùng vào nhau.

Chẳng bao lâu Hạ An muốn kêu cũng không nổi nữa, mới đầu hắn còn nhẩm đếm, đến roi thứ năm thì chỉ biết la hét, sau rồi không biết đã hứng bao nhiêu roi, giọng hắn tắt ngóm luôn trong cổ họng.

Tiểu tư của Hình đường bắt đầu cởi trói cho hắn, không còn gì níu giữ, Hạ An lập tức đổ sụp xuống, còn may Mạnh Nguyên Nghĩa nhanh tay đỡ được hắn lại.

Hạ An gắng gượng mở mắt ra, nhìn xuống chân mình, thật kỳ quái, không hề máu me đầm đìa như hắn tưởng, ngược lại chỉ thấy da hơi tấy tấy hồng mà thôi. Mà đau đến thế, tại sao không thấy vết thương nào?

Có lẽ cũng nhận ra sự nghi hoặc của Hạ An, Mạnh Nguyên Nghĩa chủ động giải thích: “Đó là nhuyễn lân tiên, điểm lợi hại của nó chính là khi đánh không để lại dấu vết ngoài da, người thụ hình nhìn bề ngoài tuyệt nhiên không thấy gì, nhưng nội tạng sẽ bị tổn thương gấp bội. Cũng may ngươi chỉ bị đánh vào đùi, để ta giúp ngươi xem có bị hại đến gân cốt không.”

Mạnh Nguyên Nghĩa xoa nắn cả hai đùi Hạ An. Hạ An đau đến vã mồ hôi, lát sau mới nghe Mạnh Nguyên Nghĩa vui mừng nói: “Đứa nhỏ này, gân cốt cũng không sao cả, dưỡng thương nửa tháng sẽ ổn thôi.” lại quay đầu nói với Thành Đại Phương: “Thành huynh diệu thủ, tiểu đệ bội phục.”

Thành Đại Phương thản nhiên gật đầu, đáp “Quá khen”, rồi quay sang hỏi tiểu tư: “Vương gia có nói xử phạt xong sẽ đưa đi đâu không?” không ít người bị đem tới đây, đánh đập đến chảy máu đầm đìa rồi lôi ra sau núi, dã thú trên núi nghe mùi máu sẽ nhảy xổ vào cắn xé, ấy chính là tiết mục Vương gia ưa thích nhất.

Tiểu tư liền bẩm: “Nói là xử phạt rồi đưa đến Tư Ân viện.”

Mạnh Nguyên Nghĩa vội xua tay: “Đến đó thì sống làm sao được, người bình thường còn chịu không nổi, huống gì đứa nhỏ này vừa thụ hình xong.”

Hạ An thầm sợ hãi, Tư Ân viện là nơi nào vậy, có khi nào còn tồi tệ hơn viện hắn đang ở không? Hắn không muốn chết a.

“Vương gia đã ra lệnh, sao ta dám không tuân theo. Mau, gọi người Tư Ân viện đến lĩnh nó về đi.”

Tiểu tư nọ nhận lệnh của Thành Đại Phương liền cáo lui đi gọi người. Mạnh Nguyên Nghĩa trầm ngâm suy tư, Hạ An được đỡ dậy ngồi lên ghế, có tiểu tư rót cho hắn một chén trà nguội, hắn bưng lên miệng uống một hơi cạn sạch.

“Không thì vậy đi, ngươi cứ về Tư Ân viện trước, ở Vương phủ ta biết một ngự y, đợi trời sáng sẽ bảo hắn đến thoa cho ngươi ít thuốc. Chủ quản Tư Ân viện ta cũng sẽ có lời, nói hắn cho ngươi nghỉ ngơi hai ngày chắc không sao đâu.”

Hạ An nghe xong, hẳn nhiên là thấy cảm kích vạn phần với Mạnh Nguyên Nghĩa, nhưng hắn không còn sức nói nhiều, chỉ đành gật đầu đáp “Đa tạ.”