Sao Băng Qua Trời

Chương 1: Thói Quen Khó Bỏ - 1

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên. Cây bút trên tay Tử Hân dừng lại hết mấy giây. Cô khẽ thở dài rồi tiếp tục cúi xuống trang giấy, cất giọng vừa đủ cho người bên ngoài nghe.

- Cậu chủ vào đi.

Tối nào cũng vậy, như một thói quen từ khi còn nhỏ, sau khi học bài xong, Hạo Nhiên sẽ vào phòng Tử Hân, ngồi lặng ngắm cô hồi lâu mới quay trở về phòng mình.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa bước vào, anh liền leo lên giường, đưa đôi mắt đen với hàng lông mi dài buồn nhìn về phía chiếc bàn có cô gái đang cặm cụi bên những chồng sách vở.

Nhớ khi còn nhỏ, anh thường xuyên giả vờ ngủ quên trên giường của Tử Hân. Và những lúc như vậy, cô đều nhẹ nhàng đỡ đầu kê gối, đắp chăn cho anh, nếu anh có trở mình thì cô sẽ khẽ vỗ về và hát một bài hát ru rồi lẳng lặng trải tấm đệm nhỏ xuống dưới sàn mà ngủ.

Thế nhưng, khi Hạo Nhiên vừa chạm ngõ cổng trường cấp hai. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên ngày càng xa hơn, mà người tạo ra khoảng trống đó là cô chứ không phải ai khác.

Cô chẳng còn âu yếm dỗ dành mỗi khi anh buồn hay lo lắng quan tâm những lúc anh đau ốm như ngày trước. Sau vài lần thấy cô ôm gối và mền sang căn phòng trống kế bên để ngủ, anh thôi không cố tình nán lại nữa.

Ba của Tử Hân, Lạc Tử Lâm và ba của Thiên Thuận, Du Thiên Thành đều là nhân viên dưới quyền Lý Hạo Nam. Lạc Tử Lâm đảm nhiệm vị trí trợ lý chủ tịch công ty Nam Thành, còn Du Thiên Thành chỉ là giám đốc một chi nhánh nhỏ.

Lý Hạo Nam ưu ái trợ lý thân cận và Du Thiên Thành hơn các nhân viên khác, ngoài thời gian làm việc ra luôn không câu nệ thân phận, xem cả hai như người nhà. Những chuyến du lịch sang chảnh trong và ngoài nước của gia đình ông luôn có mặt họ.

Biến cố xảy ra vào cái đêm mùa hè cách đây mười sáu năm. Chiếc du thuyền mini sang trọng trên biển đột nhiên bốc cháy dữ dội và thiêu sống cả Lạc Tử Lâm cùng Du Thiên Thành, khiến hai đứa trẻ vốn đã mồ côi mẹ lại mất luôn cả ba.

Lúc tai họa ập đến, Tử Hân theo Thiên Thuận lên boong tàu chơi nên cô và anh may mắn thoát khỏi tay tử thần, cùng với Lý Hạo Nam vì ra thuyền nhỏ lấy thùng rượu của nhân viên đưa tới mà tránh được thảm nạn.

Sau khi hoàn tất tang sự cho cấp dưới, Lý Hạo Nam đã cưu mang hai đứa trẻ đáng thương Lạc Tử Hân và Du Thiên Thuận. Ông đưa cả hai đến sống cùng người chị họ xa của mình trong căn nhà nhỏ sau núi, nơi đó cũng chính là trang trại trồng nho của công ty Nam Thành.

Một năm sau, mẹ của Hạo Nhiên, bà Triệu Tú Lan đột ngột ngã cầu thang qua đời. Lý Hạo Nam liền đón Tử Hân vào Lý gia nuôi nấng, nói đúng hơn là để cô bên cạnh chăm sóc cho Hạo Nhiên lúc đó mới tròn sáu tuổi, còn Thiên Thuận vẫn ở lại cùng với dì Lưu.

Tuy người hầu trong nhà có rất nhiều nhưng từ ngày mẹ mất, cậu bé Hạo Nhiên không để cho bất cứ ai chạm vào mình, không ăn cũng chẳng uống. Lý Hạo Nam thấy trước kia Hạo Nhiên thường lẽo đẽo đi theo Tử Hân mỗi lần cô cùng ba mình ghé qua Lý gia nên đã nảy ra ý định đón cô về.

Vào Lý gia với danh nghĩa vợ tương lai của Hạo Nhiên, Tử Hân luôn làm tròn bổn phận được giao phó, cô chăm chút cho “chồng hờ” từng bữa ăn, giấc ngủ.

Thời gian cứ thế trôi mau, những đứa trẻ ngày nào giờ dần lớn khôn. Trong tâm tưởng của Hạo Nhiên đã vô hình xem Tử Hân là vợ mình thật, anh yêu cô bằng cả tấm chân tình của một gã trai mới chớm biết những rung cảm đầu đời.

Kim giờ của chiếc đồng hồ nhích dần về số mười một, Hạo Nhiên vẫn ngồi như bất động, nhìn đau đáu về chiếc bàn học. Anh biết Tử Hân đang cố tình tỏ vẻ bận rộn, chẳng rõ từ bao giờ mà ngay cả trò chuyện bình thường với nhau cô cũng rất kiệm lời, nếu không muốn phũ phàng nói thẳng ra là cô đang tránh né.

- Em không đi ngủ sao? Khuya lắm rồi đó.

- Cậu về ngủ trước đi, tôi vẫn chưa học xong.

- Tôi làm em thấy khó chịu lắm đúng không?

- Sao cậu lại hỏi vậy? Tôi có khó chịu gì đâu.

Tử Hân thôi không viết nữa, quay đầu nhìn Hạo Nhiên. Đã rất lâu rồi, cô chưa lần nhìn thẳng vào gương mặt đẹp như tượng tạc này.

- Tôi không phiền em nữa, em ngủ sớm đi.

Hạo Nhiên thở dài ảo não, chống tay đứng dậy, cất tiếng thật buồn rồi đi thẳng một mạch. Về đến phòng, anh buông mình ngã phịch xuống gối, mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Người ở gần nhau sao cứ ngỡ xa tận bên kia bờ đại dương.

Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh Tử Hân sóng đôi cùng Thiên Thuận đi đi, về về khiến anh vô cùng khó chịu. Cô vui vẻ ngồi xe buýt cùng người ấy chứ chưa từng một lần cùng anh chung xe tới trường.