Bà nằm trên giường gạch cố nhướng người nhìn ra, mắt nhìn chằm chằm cửa.
Hiểu Lạc, con gái của bà đã về rồi ư?
Phương gia, vừa vào cửa là tới phòng bếp, chỗ cửa có một cái bếp lò lớn, ở phía nam là phòng ngủ có kê hai chiếc giường ván gỗ.
Hai phía đông tây mỗi bên có hai phòng ngủ, đều là kháng.
Trương Tân Diễm nằm trên giường gạch ở phòng đông.
Phương Hiểu Lạc đặt đồ mình mang tưới lên kệ bếp, Phương Thế Quân nhìn thấy, lại hỏi: “Sao con mang về nhiều đồ vậy?”
“Để bồi bổ cho cha mẹ.”
Nói xong, Phương Hiểu Lạc lại đi vào phòng đông.
Tuy nhà cũ nát nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ tươm tất.
Phong Liệt nhìn lên giường gạch, vừa lúc đối diện với đôi mắt tràn đầy lo lắng của Trương Tân Diễm.
“Mẹ.”
Đây là lần đầu tiên Trương Tân Diễm nhìn thấy Phương Hiểu Lạc, nghe được tiếng “mẹ”, đau đớn trên người bà như giảm đi rất nhiều, nước mắt cũng chảy ào ào xuống.
“Con là Hiểu Lạc, là Hiểu Lạc thật?”
Phương Hiểu Lạc đi qua, kéo lấy bàn tay đầy vết chai vì phải làm lụng cực khổ quanh năm suốt tháng:
“Mẹ, là con, con đã trở về rồi.”
Trương Tân Diễm nhìn con gái, trực tiếp ôm con gái vào lòng gào khóc.
“Hiểu Lạc, Hiểu Lạc của mẹ…”
Đôi mắt Phương Hiểu Lạc cũng phiếm hồng chua chát. Cô nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng Trương Tân Diễm:
“Mẹ, con là Phương Hiểu Lạc, là con gái Phương gia, bây giờ là vậy, sau này cũng mãi là như vậy.”
“Hiểu Lạc, con gái của mẹ, là cha mẹ có lỗi với con, là do cha mẹ quá nghèo, không cách nào cho con một cuộc sống sung túc, đều là lỗi của cha mẹ.”
Phương Hiểu Lạc thầm thở dài trong lòng: “Mẹ, con không trách cha mẹ, ngay từ đầu con nghĩ chưa thông, nhưng chúng ta là người một nhà, cho dù tương lai phải sống thế nào đi nữa, chỉ cần có thể sống cùng với nhau là tốt rồi.”
Đường đường là đàn ông, nhưng vào giờ phút này, Phương Thế Quân lại không kìm được rớt nước mắt.
Trương Tân Diễm phải khóc một lúc lâu mới ngừng lại được. Phương Hiểu Lạc lau mặt giúp bà, lại kê gối đầu ra sau lưng bà để bà tựa thoải mái hơn một chút.
Sau đó cô đi rót cho bà một bát nước. Nhân lúc mấy người Phương Thế Quân không chú ý, cô nhỏ hai giọt linh tuyền vào.
Linh tuyền trong không gian của cô toàn nhỏ giọt, vốn cũng không nhiều lắm, vì hóa giải dược hiệu của thuốc kí©ɧ ɖụ© Từ Nhã Thu bỏ, cô với Thẩm Tranh đã dùng hơn phân nửa.
Mặc dù trước khi xuyên tới đây, cô đã tích nước linh tuyền được gần nửa năm, nhưng cũng chỉ có chừng ấy.
Có điều, lần này khi sử dụng cô đột ngột phát hiện, không ngờ nước linh tuyền lại nhiều thêm một chút.
Rõ ràng lúc sáng khi cô lấy đi nó chỉ còn mấy giọt…
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đã khiến nước linh tuyền nhiều thêm đây?
Phương Hiểu Lạc hoàn toàn không hiểu nổi.
Về phần không gian linh tuyền, nhắc tới cũng kỳ quái.
Một năm trước, khi cô tham gia team building với công ty, đi leo núi, đột nhiên trời đổ mưa, cô với mấy đồng nghiệp bị lạc mất nhau.