Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 122-3: Hòa hảo như lúc ban đầu (3)

Mạc Trọng Huy từ phòng tắm đi ra, tâm tình phiền não, nghe tiếng gõ cửa anh cau mày chạy tới mở cửa. Thấy An Noãn đứng ở ngoài cửa, anh nghĩ mình bị ảo giác. An Noãn lập tức đi vào phòng, nhìn quanh bốn phía, lại chạy tới đẩy ra cửa phòng ngủ.

“Em đang tìm cái gì?” Mạc Trọng Huy cau mày hỏi.

An Noãn ngừng lại, thật sự nhìn anh hỏi,“Lý Hân Như ở đây?”

Anh nhịn không được vọt một câu: “Cô ấy ở đây hay không liên quan gì đến em?”

An Noãn cắn cắn môi, tiếp tục hỏi: “Cùng Lý Hân Như kết hôn, anh nói thật sao?”

“Bằng không thì sao, chuyện kết hôn có thể đem ra đùa giỡn?”

An Noãn nhíu nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói nên nói cái gì cho tốt.

“Vừa rồi kêu em lên xe, em xem anh giống như ôn dịch mà trốn tránh, lúc này lại chạy tới nơi này, em xác định đầu óc em không có vấn đề gì chứ?”

“Thực xin lỗi, nhưng đầu tôi thật sự choáng váng, quấy rầy rồi.” An Noãn cúi đầu, lập tức rời đi.

Lúc đi ngang Mạc Trọng Huy, anh nắm chặt cổ tay cô lại.

“Em cho nơi này của anh là chỗ nào, em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Em cho Mạc Trọng Huy anh là cái gì, em muốn thì được, nghĩ bỏ liền bỏ. An Noãn, em xem anh là cái gì?”

Ánh mắt An Noãn đau thương nhìn anh, cúi đầu hỏi: “Nếu em nói với anh không cần cùng Lý Hân Như kết hôn, anh sẽ sao?”

Trái tim Mạc Trọng Huy ‘Phù phù’ kinh hoàng đập mạnh, anh ra vẻ trấn định, lạnh lùng nói: “Nếu em xin anh, có lẽ anh sẽ nghĩ lại.”

“Em xin anh.” An Noãn không chút do dự nói ra miệng, vẻ mặt chân thành.

Tim Mạc Trọng Huy co rút mạnh, thì ra nhìn cô chịu thua, anh càng đau lòng hơn.

“Mạc Trọng Huy, em xin anh đừng kết hôn với Lý Hân Như.”

An Noãn dùng sức lau nước mắt, khóc giống như một đứa bé.

Mạc Trọng Huy đau lòng kéo thân hình gầy yếu của cô vào lòng, anh thật muốn đánh thật mạnh vào hai bàn tay mình, mạnh miệng cho lắm để làm gì. Tính tình của cô anh còn không hiểu sao, còn không phải do anh chìu mà ra sao, nhất định phải nhìn thấy cô chịu thua làm gì.

“Đứa ngốc, anh làm sao có thể cưới cô ấy, anh nói rồi, vợ của Mạc Trọng Huy anh kiếp này chỉ có thể có thể là An Noãn.”

An Noãn khóc càng tê tâm liệt phế, hai tay nắm thành quyền đánh mạnh lên lưng anh: “Sao anh lại gạt em? Vì cái gì?”

Anh đau lòng hôn lên nước mắt trong suốt của cô, ôn nhu nói: “Anh không làm như vậy, hiện tại em có thể ở trong lòng anh sao?”

An Noãn dùng sức đẩy ra anh, phẫn hận nói: “Vậy giờ anh cảm thấy mỹ mãn chưa, em khóc vì anh, em chịu thua, lòng em đau, anh vừa lòng chưa? Anh làm nhiều chuyện như vậy, vì muốn nhìn thấy em đau lòng, phải không?”

Mạc Trọng Huy nói sạo: “Nói bậy cái gì, anh chỉ muốn làm cho em thấy rõ trái tim mình.”

“Đưa em về nhà.”

Mạc Trọng Huy sợ run, cánh tay dài hữu lực nắm vai cô: “Lại nói vớ vẫn, đã mấy giờ rời, còn về nhà làm gì, về sau nơi này chính là nhà của em.”

Mạc Trọng Huy nói xong sủng nịch vỗ vỗ đầucô: “Ngoan, đi tắm rửa, mặt như mặt mèo rồi, người không biết còn tưởng rằng anh khi dễ em.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” An Noãn nâng cằm lên hỏi .

Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ cười cười.

“Ngoan, đi tắm rửa, anh đi ra ngoài kiếm chút gì cho em ăn, một buổi tối cũng chưa ăn cái gì, cũng chỉ cố uống đồ uống, một chút dạ dày lại đau, thật không biết khi nào em mới có thể học chăm sóc bản thân mình.”

“Làm sao anh biết cả đêm em chưa ăn gì, cũng chỉ cố uống đồ uống.”

“Anh nhìn thấy nha.” Mạc Trọng Huy nói xong liền hối hận.

“Biếи ŧɦái!” An Noãn thét lớn một tiếng, lập tức đi phòng tắm.

--

Lúc cô từ phòng tắm đi ra, Mạc Trọng Huy không biết từ đâu có một chén cháo, tay cầm thìa ở nhẹ nhàng quấy.

“Lại đây ăn cháo, đã sắp nguội.”

An Noãn đi qua ngồi xuống, nhận chén cháo trong tay anh, tự mình ăn. Mạc Trọng Huy lấy một cái khăn sạch, cẩn thận giúp cô lau tóc. An Noãn ăn mấy khẩu liền ăn không vô nữa, cầm chén thả xuống.

“Mạc Trọng Huy, em muốn về nhà.”

Anh thét lớn một tiếng: “Đừng hồ nháo.”

“Em không biết ngày mai nên giải thích như thế nào với người trong nhà.”

“Em không cần giải thích cái gì, tất cả giao cho anh, ngày mai anh và em cùng về Thẩm gia.”

An Noãn không biết vì sao, nghe xong lời nói của anh, an tâm không ít.

“Ngoan, đi ngủ, nếu còn không ngủ, trời sẽ sáng.”

Nằm ở trên giường, An Noãn cảm giác tất cả đều như là đang nằm mơ.

Mạc Trọng Huy lên giường, thực tự nhiên đem cô kéo vào trong lòng, cánh tay gắt gao vòng ở bên hông cô.

“Mạc Trọng Huy, Lý Hân Như từng ngủ trên giường này sao?”

Anh kêu rên: “Không có!”

“Vậy hai người phát triển tới trình độ nào?”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, hùng hậu âm trầm mở miệng: “Em là không phải một chút cũng không quan tâm sao?”

“Anh đừng trốn tránh vấn đề của em.”

Anh mắng một tiếng: “Cái gì cũng chưa phát sinh, không từng lên giường, chưa từng hôn, thậm chí ngay cả tay cô ấy cũng chưa nắm, em vừa lòng chưa?”

“Không có gì.” An Noãn quay người đưa lưng về phía anh.

Mạc Trọng Huy cũng hỏi cô một câu: “Còn em và lâm dịch xuyên? Phát triển đến cái tình trạng gì? Hả?”

An Noãn cười xấu xa nói: “Chúng tôi không thuần khiết như hai người, em cùng lâm dịch xuyên từng nắm tay, từng hôn, còn......”

Cô chưa nói xong, Mạc Trọng Huy phẫn hận nghiêng người hung hăng hôn lên mội cô. Nụ hôn nóng bỏng từ từ đi xuống, từ môi đến hai má của cô, đến cổ, một đường đi xuống. Đêm đó, kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía, anh hung hăng giữ lấy cô, có được cô.

Thể xác và trái tim An Noãn đều được lắp đầy, phiền muộn, lo âu, trống rỗng trong khoảng thời gian này đều hoàn toàn biến mất. Làm hết thảy khôi phục yên tĩnh, bên ngoài trời đã sáng.

An Noãn bị anh lăn qua lộn lại tra tấn cả người đau nhức, nằm ở trên giường tĩnh mịch. Mạc Trọng Huy thỏa mãn trước nay chưa có, bởi vì nha đầu này lần đầu tiên đáp lại anh anh.

Đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm hùng hậu không ngừng ở bên tai cô nói: “An Noãn, anh yêu em.”

“Em cũng nói một câu em yêu anh cho anh nghe được không?” Anh ở bên tai cô dụ dỗ.

An Noãn nghiêng người ghé vào giường, tức giận kêu rên: “Em không nói, em không thương anh.”

Mạc Trọng Huy cũng không tức giận, hôn lên tấm lưng bóng loáng của cô.

“Mạc Trọng Huy, anh để yên một chút có được không, trời gần sáng, chúng ta còn chưa ngủ.”

“Chỉ cần em nói một tiếng em yêu anh, anh sẽ để em ngủ. Nếu em không nói, chúng ta tiếp tục.”

An Noãn tức giận đến cắn răng: “Anh bức em như vậy, cho dù em nói, cũng không phải phát ra từ nội tâm.”

“Vậy em nói một câu từ trong nội tâm của em cho anh nghe.”

Mạc Trọng Huy nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt cô.

An Noãn bĩu môi, cánh tay mảnh khảnh đặt lên bờ vai anh, ôm lấy cổ anh, giọng nói mềm nhũng: “Mạc Trọng Huy, em yêu anh.”

Sau đó An Noãn biết, tin tưởng lời anh nói, quả thực chính là đứa ngốc. Anh đã không để cô ngủ, ngược lại còn ngoan ngoan tra tấn cô một hồi. An Noãn cơ hồ bị tra tấn đến ngất đi, anh mới dừng tay.