"Tôi không phải là mẹ cậu."
Hứa Vĩ Thần giống như nói giỡn một câu.
Lâm Dịch Xuyên lập tức buông bút trong tay xuống, hơi ngẩng đầu lên.
Lâm Dịch Xuyên vẫn đẹp trai gọn gàng giống như trước kia, tóc cắt ngắn, nhìn qua tinh ranh hơn. Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn con ngươi màu đậm sâu thẳm của anh ta kia, anh cảm thấy bi thương, giống như một người đem tất cả đau thương chôn giấu dưới đáy lòng, cố gắng ngụy trang như không có chuyện gì xảy ra cho người khác nhìn.
Lâm Dịch Xuyên hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi, "Cậu có thời gian rãnh rỗi để trở về sao? Bên Bắc Kinh không có việc gì để làm sao?"
"Tôi đến nhìn người nào đó sa đọa thành cái dạng gì rồi hả?" Hứa Vĩ Thần nói đùa, đi tới ngồi xuống đối diện với anh ta.
Lâm Dịch Xuyên kêu lên một tiếng, "Khiến cậu thất vọng rồi, tôi rất khỏe."
"Vậy sao, nhưng tôi nghe nói người nào đó uống rượu đến ói ra máu, phải đi truyền dịch."
Khóe miệng Lâm Dịch Xuyên giật giật, anh từ khi nào thì ói ra máu, thật sự là biểu đạt thái quá rồi.
"Không thể nào, đừng tùy tiện chế tạo tin đồn, nếu cậu thật sự rất rãnh rỗi, tôi đây an bài cho cậu chút chuyện để làm."
Hứa Vĩ Thần chép miệng, hai tay ôm cánh tay đặt ở trên bàn làm việc của anh ta, nghiêm trang nhìn anh ta.
Lâm Dịch Xuyên cười nhạt nói đùa, "Cậu như vậy rất dễ làm cho người ta hiểu lầm."
"Rừng Già, An Noãn vô lương tâm này lần này đã làm tổn thương cậu thảm như vậy?"
Hứa Vĩ Thần đột nhiên nghiêm túc nói một câu, Lâm Dịch Xuyên cho rằng bản thân đã sớm bách độc bất xâm, nghe đến cái tên này, tim không tự chủ co rút lại, vẫn có cảm giác đau.
"Rừng Già, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, đừng nói cậu, ngay cả tôi, cũng có cảm giác đau lòng và thất vọng. Tôi đã hung hăng mắng An Noãn một trận, tôi nói cho cô ấy biết, tình cảm bạn bè giữa tôi với cô ấy cũng over rồi."
Mi tâm của Lâm Dịch Xuyên nhảy thình thịch, anh dùng tay đè lại, vẫn vô cùng đau đớn.
"Cậu có biết An Noãn vì sao chia tay với cậu không?"
Lâm Dịch Xuyên nhàn nhạt gật đầu. Cúi đầu nhẹ nhàng nói, "Cô ấy nói với tôi cô ấy không muốn xa người nhà của cô ấy, thật coi tôi là đồ ngốc, cô ấy không sợ tôi vứt bỏ tất cả ở Luân Đôn để chạy đến Bắc Kinh tìm cô ấy. Ngẫm lại thật không cam lòng, bỏ ra bốn năm tình cảm kết quả đổi là một cảm động của cô ấy. Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước không nên chui đầu vào."
"Rừng Già, lúc trước cậu đột nhiên dẫn một người trở về, nói cho tôi biết cô ấy về sau là trợ lý của tôi, lúc ấy tôi nghĩ cậu điên rồi, làm sao có thể nhìn tới người Trung Quốc khô cằn như vậy, nhìn qua giống không đầy đủ dinh dưỡng. Về sau ở chung, tôi cũng dần dần bị cô ấy cảm động, nha đầu kia rất lương thiện, đối với Jim giống như con trai ruột. Trong công việc, cô ấy lại cần cù và thành thật, nghiêm túc chăm chỉ, mỗi lần thấy dáng vẻ cô ấy cố gắng, tôi cũng cảm thấy rất cảm động. Mấy năm nay, chúng ta nhìn cô ấy từng chút từng chút tiến bộ, càng ngày càng kiên cường, tôi mới phát hiện cậu có con mắt nhìn người biết bao nhiêu."
Mỗi một câu nói của Hứa Vĩ Thần đều quan sát vẻ mặt Lâm Dịch Xuyên, anh ta cúi thấp đầu, không thấy ánh mắt của anh ta, chỉ lờ mờ cảm giác được ưu thương nhàn nhạt quay xung quanh anh ta.
Lâm Dịch Xuyên khẽ mở môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt khàn khàn, "Cô ấy vẫn cho rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt là ở thư viện Luân Đôn, cô ấy không biết trước đó tôi đã từng gặp cô ấy. Lần đó tôi đến Trung Quốc làm việc, máy bay cũng nhanh cất cánh, một người phụ nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến khoang chúng tôi, vừa ngồi xuống ghế đã khóc lớn, khóc thương tâm như vậy, tôi đưa khăn giấy cho cô ấy, cô ấy vừa khóc vừa nói cám ơn. Lúc ấy tôi suy nghĩ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, có thể để cho một cô gái không để ý hình tượng khóc thành như vậy. Cô ấy khóc cũng thật dọa người, có bản lĩnh khóc từ Trung Quốc đến Luân Đôn, một phút đồng hồ cũng chưa ngừng. Nước mắt vẫn chảy, tôi cũng không biết một người phụ nữ có thể có nhiều nước mắt như vậy, phụ nữa làm bằng nước, lời này một chút cũng không sai."
Tay Lâm Dịch Xuyên ấn mi tâm, nhớ lại, "Về sau, ở trên phố Luân Đôn tôi lại gặp cô ấy một lần, ngày đó cha tôi nằm viện, tôi đi bệnh viện thăm ông, lúc từ bệnh viện đi ra đã hơi muộn, bầu trời lại mưa nhỏ, người phụ nữ này ở ven đường giống như ói ra mọi thứ, muốn có bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm. Xe của tôi đi qua, có chút không đành lòng, hỏi cô có muốn đi nhờ xe không, cô ấy nói sợ dơ xe của tôi. Tôi mới phát hiện là người phụ nữ trên máy bay kia. Lo lắng cho cô ấy, tôi vẫn lái xe đi theo phía sau cô ấy, cũng không biết lại gặp được chuyện gì thương tâm, cô ấy đột nhiên ở ven đường khóc lên, một mình đứng ở dưới gốc cây, ôm chân mình, khóc giống như một đứa bé. Mưa làm ướt tóc của cô ấy, nhìn qua đặc biệt đáng thương."
Hứa Vĩ Thần cười xen mồm, "Thì ra cô ấy thích khóc như thế."
Khóe miệng của Lâm Dịch Xuyên nhếch lên một cái, người phụ nữ này chung quy thích ngụy trang vô cùng kiên cường, giống như gặp phải chuyện lớn hơn nữa cũng đã gặp qua, có thể không sợ hãi. Nhưng anh biết cô ấy có bao nhiêu yếu đuối, quả thực không chịu nổi một kích.
"Lần thứ ba tôi gặp cô ấy cũng không phải ở thư viện, là trên đường. Một đứa bé bị lạc cha mẹ, trên đường khóc như bệnh tâm thần, cô ấy chạy đến dỗ đứa bé, kết quả cha mẹ đứa bé tìm tới, kết luận An Noãn dụ dỗ con trai của bọn họ, tôi thấy cô ấy dùng tiếng Anh sứt sẹo giải thích, gấp đến độ nước mắt ròng ròng. Lúc ấy tôi liền suy nghĩ, tại sao mỗi lần gặp người phụ nữ này, đều là lúc cô ấy chật vật nhất."
"Cũng bởi vì như vậy, cô ấy đã khơi dậy ý chí muốn bảo vệ của cậu?"
Lâm Dịch Xuyên lắc lắc đầu, "Không, bắt đầu tôi cũng chỉ đồng tình với cô ấy, về sau chung sống đã lâu, từ lúc nào yêu, bản thân tôi cũng không rõ. Cô ấy giống như là viên thịt trong lòng tôi, lấy xuống cả trái tim liền không hoàn chỉnh."
Hứa Vĩ Thần hít sâu một hơi, chăm chú hỏi, "Bây giờ cậu hận cô ấy không?"
Ánh mắt Lâm Dịch Xuyên nhìn người phụ nữ trong hình, tấm hình này là An Noãn chụp ảnh chung với Sớm, khi đó Sớm tròn một tuổi, cô ôm Sớm, anh chụp được. Người phụ nữ trong tấm ảnh, ôm đứa bé, trong mắt là thỏa mãn, là hạnh phúc. Hình ảnh rất đẹp, nhớ lại đã có chút chua xót.
"Tôi không hận cô ấy, chẳng qua tim rất đau. Chưa từng giống như vậy, sợ hãi mất đi. Bắt đầu dùng rượu gây tê bản thân, nhưng phát hiện uống say sẽ càng nhớ cô, trước mắt toàn xuất hiện ảo ảnh của cô ấy, cảm thấy cô ở ngay bên cạnh tôi. Bây giờ tôi sử dụng công việc gây tê bản thân, tôi muốn nhồi công việc vào trong đầu của tôi, một phút đồng hồ cũng không thể rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi sẽ nhớ cô, Ethan, cậu chưa từng yêu, cậu sẽ không hiểu nỗi đau khi dao găm từng dao từng dao khoét vào tim."
Hứa Vĩ Thần bị anh ta chọc đến trái tim, gầm nhẹ một tiếng, "Ai nói tôi chưa từng yêu, tôi cũng từng yêu, chẳng qua người tôi yêu không thích tôi, tôi đơn phương tương tư thôi."
"Ethan, nếu tôi vì cô ấy vứt bỏ tất cả ở Luân Đôn, mọi người có cảm thấy tôi điên không?"
Hứa Vĩ Thần nhìn vẻ mặt của anh ta thật là nghiêm túc, hắn "Vọt" đứng lên, gào thét, "Cậu thật sự là điên rồi, cậu có biết An Noãn cũng không phải bởi vì người nhà của cô ấy mới chia tay với cậu không, cô ấy là vì Mạc Trọng Huy, trong lòng cô ấy không bỏ xuống Mạc Trọng Huy được, cô ấy ở cùng với Mạc Trọng Huy có khi tốt hơn cậu biết không?"
Lâm Dịch Xuyên hít sâu một hơi, ngực không ngừng lên xuống, giọng nói lạnh nhạt có chút vô lực nói, "Tôi biết, tôi còn biết năm ấy cô ấy ở trên máy bay, chính là vì Mạc Trọng Huy mà khóc. Tôi biếи ŧɦái muốn, nếu có một ngày cô ấy có thể vì tôi khóc thành như vậy, thì coi như để cho tôi lập tức đi tìm chết, tôi cũng vui, cam tâm tình nguyện."
"Điên rồi, cậu thật sự điên rồi, Rừng Già, cậu không cứu được."
"Có lẽ tôi nên thành toàn hạnh phúc cho cô ấy, nhưng tôi làm không được, tôi muốn qua đó cướp cô ấy trở về. Tôi có lòng tin có thể so với Mạc Trọng Huy, tôi có Sớm, cô ấy yêu Sớm, địa vị Sớm ở trong lòng cô ấy có thể chống lại với Mạc Trọng Huy. Cậu nói phần thắng của tôi có lớn không?"
Khóe miệng Hứa Vĩ Thần giật giật, hừ nhẹ, "Tôi không biết hai người ai có phần thắng lớn, tôi chỉ cảm thấy cậu nên đi khám bác sĩ tâm lí, thật đúng là tâm lý biếи ŧɦái."
Khóe miệng Lâm Dịch Xuyên hơi hơi giật giật, tự giễu nói, "Tôi có Sớm, nhưng Mạc Trọng Huy cũng có ưu thế của hắn, mọi người nhà họ Thẩm ủng hộ Mạc Trọng Huy, cực lực phản đối tôi."
Hứa Vĩ Thần rất bất đắc dĩ, tay nắm quyền dùng lực đấm trên bàn làm việc, kêu lên, "Rừng Già, cậu có thể tỉnh táo một chút không? Một người phụ nữ mà thôi, cậu muốn dạng gì mà không có, làm gì không phải là An Noãn thì không thể."
Lâm Dịch Xuyên lắc đầu, thản nhiên nói, "Cậu không biết, gặp được cô, bất luận kẻ nào cũng phải chấp nhận, mà tôi không muốn chấp nhận."
"Vậy cậu đinh làm gì? Thật ra lúc ở trên đường đến đây tôi đã nghĩ muốn nói với cậu hai câu nói, câu đầu tiên, nếu cậu có thể bỏ cô ấy xuống được, thì nhanh chóng để xuống, sống và làm việc cho tốt, đừng cả ngày nửa chết nửa sống, làm cho tất cả người bên cạnh cậu đi theo cậu khó chịu. Câu thứ hai, nếu thật sự không bỏ xuống được, thì đem cô ấy cướp trở về, Lâm Dịch Xuyên mà tôi biết, những ông già Hội Đồng Quản Trị làm mọi cách gây khó khăn năm đó, cậu cũng không sợ hãi chút nào, chỉ là một An Noãn nhỏ, còn có thể làm khó cậu sao?"
Lâm Dịch Xuyên giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ cười ra tiếng, cảm khái, "Cô ấy so với những ông già Hội Đồng Quản Trị khó trị hơn, tùy hứng, không hiểu chuyện, tôi cũng không hiểu nổi, tôi rốt cuộc thích cô ấy ở điểm nào."
Khóe miệng Hứa Vĩ Thần giật giật, âm dương quái khí nói, "Hai người đều biếи ŧɦái, cắt đứt. Trừ cậu ra, còn có ai có thể chịu được tính xấu của An Noãn."
"Nếu thật chỉ có một mình tôi có thể chịu được thì tốt rồi." Lâm Dịch Xuyên ý vị thâm trường nói, nhưng hết lần này đến lần khác có người cùng anh giành cùng anh cướp. Nói đến cùng anh đây là tự làm tự chịu, không có việc gì phái cô đến Bắc Kinh. Nhưng nếu không có trong cơn tức giận đem cô điều đi, cũng sẽ không có nhiều chuyện phát sinh như vậy. Cuộc sống, có lúc chính là trùng hợp như vậy.
- -
Hứa Vĩ Thần từ thư phòng đi ra, thấy mẹ Lâm đang ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, làm người mẹ cũng không nguyện thấy con của mình bị tổn thương.
"Ethan, như thế nào? Aaron có khỏe không?"
Hứa vĩ thần cười cười, nói, "Cậu ấy không cứu, nói muốn đến Bắc Kinh cướp An Noãn trở về."
"Đứa nhỏ này, cố chấp."
Vẻ mặt mẹ Lâm có chút ngưng trọng, lo lắng nói, "Nếu là đuổi theo không trở lại, chẳng phải là muốn chịu tổn thương lớn hơn nữa sao?"
"Bác gái, người yên tâm đi, tin tưởng Aaron, cậu ấy lúc nào thì để cho chúng ta thất vọng qua."
"Nói là nói như vậy, nhưng..."
"Bác gái, không có nhưng gì, người còn không biết An Noãn rất yêu Sớm, cô ấy có thể bỏ được Aaron, đánh chết cũng không bỏ Sớm nha! Đến lúc đó chỉ cần đưa Sớm qua, ở trước mặt An Noãn rơi xuống mấy giọt nước mắt, An Noãn còn không đau lòng phải trở về Luân Đôn."
Mẹ Lâm mấp máy môi, mày vẫn gắt gao nhíu lại, bà khẽ thở dài một cái, nặng nề nói, "Có thể làm như thế này đối với An Noãn không công bằng, cô ấy rất không dễ dàng tìm được người nhà, để cho cô ấy cùng người nhà tách ra là rất tàn nhẫn."
Mẹ Lâm, một người nhiều lương thiện, An Noãn người phụ nữ ngu xuẩn này, bày đặt như vậy bà không cần, lăn qua lăn lại nữa, có nó còn dễ chịu.
"Bác gái, chuyện này người cũng đừng quan tâm, Aaron sẽ xử lý tốt. Bác cũng không cần lo lắng cho Aaron, cậu ấy là con gián đánh không chết, mấy ông già Hội Đồng Quản Trị đều không thể làm được gì cậu ấy, An Noãn tính gì nha. Bác gái, Aaron tuổi cũng không nhỏ, chuyện tình cảm người đừng lo lắng thay cậu ấy. Cháu đi xem Sớm."
Sớm giờ phút này còn chưa tỉnh lại, tiểu tử kia một mình nằm ở trên giường nhỏ, Hứa Vĩ Thần chú ý nhìn, mới thấy trong lòng đứa bé này ôm quần áo của An Noãn.
Trong lòng hắn mắng một câu, An Noãn người phụ nữ nhẫn tâm này, cô làm thế nào không cần Sớm.
Nhịn không được dùng di động chụp một màn này, hắn cũng muốn cho người phụ nữ kia nhìn xem, để cho cô ấy nhìn đứa nhỏ này không có mẹ nhiều đáng thương, xem lương tâm cô có thể vui vẻ hay không.
Hứa Vĩ Thần dùng cameras của điện thoại di động ngắm ngay, chụp hai tấm, lập tức gửi cho An Noãn.