Tình cảm của Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu tốt hơn, rất nhanh có người chạy tới khoe với An Noãn. Có đôi khi cô cảm thấy thế giới này càng ngày càng kỳ lạ, cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu, Thường Tử Hinh càng ngày càng chán ghét An Noãn. Chán ghét cũng liền thôi, cô ta thường xuyên đến làm phiền An Noãn, giống như bất cứ lúc nào An Noãn cũng có thể cưới đi Thường Tử Phi.
Khi thấy Thường Tử Hinh kéo Nghê Tuệ tai xách nách mang tiêu sái bước vào quán cà phê, Lương Mộ Tình kéo kéo tay An Noãn, nháy mắt với cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “An Noãn, chị có muốn gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh, mời anh ấy đến đây không.”
An Noãn khoát tay áo, cười nói: “Không cần, có lẽ họ đến uống cà phê.”
An Noãn nói xong tự mình tiếp đón hai người, rấtn lễ phép hỏi Nghê Tuệ: “Dì muốn uống cái gì hôm nay cháu mời khách.”
Nghê Tuệ thản nhiên cười nói: “An Noãn, hảo ý của cháu ta nhận, bất quá ta vẫn muốn trả tiền, Thường gia chung tôi không thiếu tiền để uống một ly cà phê.”
Lời nói châm chọc của bà An Noãn cũng không để trong lòng, đưa thực đơn cho bọn họ.
Thường Tử Hinh gọi hai ly Cappuccino, An Noãn dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới.
“An Noãn, ngồi nói chuyện với ta một lát, ta có chuyện muốn nói.”
An Noãn vốn định nói trong tiệm còn rất nhiều việc phải làm, Nghê Tuệ đã ép buộc kéo cô ngồi xuống.
“An Noãn cô biết không, mấy ngày nay Tử Phi luôn luôn ở bệnh viện tĩnh dưỡng, Thiến Nhu ở cùng nó. Thời gian trước tìm cô, muốn cô khuyên nhủ Tử Phi, ta cũng biết cô khuyên, nhưng Tử Phi cũng không có nghe lời cô. Cũng may trong lòng nó có Thiến Nhu, Thiến Nhu nói vài câu, Tử Phi liền đến bệnh viện kiểm tra. Bất luận như thế nào, ta cũng muốn cám ơn của cô.”
An Noãn thản nhiên cười, cười rất là chua xót.
Ở một bên Thường Tử Hinh oán giận Nghê Tuệ: “Mẹ, mẹ cũng thật là, mẹ chạy tới tìm cô ta giúp đỡ làm gì, cô ta cũng không là gì của anh, trong lòng anh đã sớm không còn có sự tồn tại của cô ta. Nếu để cho anh với chị dâu biết, bọn họ sẽ trách mẹ, về sau mẹ đừng tự cho là đúng.”
Nghê Tuệ khẽ cười nói: “Mẹ sai rồi, mẹ nghĩ trong lòng Tử Phi trong lòng vẫn còn có An Noãn, đâu biết rằng đột nhiên tình cảm của Tử Phi và Thiến Nhu tốt lên, thật đúng là làm cho người ta trở tay không kịp.”
“Mẹ, về sau nếu có rảnh, mẹ nên mua đồ em bé, chuẩn bị phòng em bé không chừng rất nhanh mẹ sẽ có cháu để bồng.”
An Noãn cảm giác mình là dư thừa, nhưng Nghê Tuệ chính là muốn để cho cô nghe những lời này. Có đôi khi, đem người khác làm kẻ ngốc, nhưng chính mình mới kẻ ngốc. Hành vi của Nghê Tuệ và Thường Tử Hinh không thể nghi ngờ là giấu đầu lòi đuôi.
Lúc Nghê Tuệ cùng Thường Tử Hinh đang ngươi một câu ta một cậu nói về Giang Thiến Nhu.
An Noãn khụ khụ, ngắt lời hai người: “Dì, hai người từ từ tán gẫu, dì xem hôm nay khách rất đông, cháu đi giúp đỡ họ đây. Tử Phi và Giang tiểu thư ân ái như vậy, cháu thiệt tình chúc mừng bọn họ. Dì cứ yên tâm đi, hiện tại cháu đã theo Mạc Trọng Huy, bất luận như thế nào cũng không đi phá hư bọn họ.”
Lời này làm cho Nghê Tuệ xấu hổ ngồi không yên, bà cười nó: “Noãn Noãn, ta không có ý này, nhưng ta thật sự rất cao hứng, bởi vậy làm cho cô hiểu lầm. Cô theo Mạc tiên sinh, ta cũng mừng cho cô. Hiện tại, Tử Hinh nhà chúng tôi làm việc ở thị chính phủ, hy vọng cô có thể nhờ Mạc tiên sinh giúp đở nói vài lời trước mặt Lương thị trưởng.”
Thường Tử Hinh vừa nghe lời này, mặt trầm xuống, tức giận quát: “Mẹ, ai cần cô ta giúp đỡ, Lương thị trưởng rất xem trọng con, cũng rất trọng dụng con.”
Lương Mộ Tình bưng khay vừa vặn đi tới, nhịn không được dừng bước, châm chọc nói: “Nghe nói Lương thị trưởng có vẻ háo sắc, Thường tiểu thư bộ dạng rất xinh đẹp, Lương thị trưởng tự nhiên sẽ trọng dụng cô.”
Lương Mộ Tình cố ý đem âm cuối nói thật dài.
Thường Tử Hinh nghe không ra ý tứ châm chọc của Lương Mộ Tình, kiêu ngạo nói: “Cũng không phải vậy, Lương thị trưởng nói ông ta chưa gặp qua thư ký nào trẻ tuổi xinh đẹp như tôi.”
Lương Mộ Tình hừ lạnh một tiếng.
Nhưng Nghê Tuệ là người thông minh, kéo kéo tay Thường Tử Hinh, lạnh lùng nói: “An Noãn, cô bận thì đi làm việc đi, ta cùng Tử Hinh lập tức đi, Thiến Nhu sẽ đến rước chúng tôi đến bệnh viện thăm Tử Phi.”
An Noãn cùng Lương Mộ Tình trở lại bàn thu ngân, Lương Mộ Tình giận dữ nói: “Thường Tử Hinh kia, tuổi còn trẻ mà đã làm chức đó, không chừng cũng đi đường tắt qua tay bao nhiêu người. Lương thị trưởng coi trọng cô ta, cô ta cũng không biết Lương thị trưởng dựa vào gia đình của bên vợ mới được ngày hôm nay, cô ta có thể so sánh được sao.”
An Noãn nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: “Em với Lương thị trưởng rất quen thuộc? Ngay cả chuyện này cũng biết?”
Lương Mộ Tình cười hắc hắc: “Em cũng sau khi đến đây làm mới biết, nghe mấy người chị em nói, chị có biết bình thường trong tiệm vắng khách, em ở trong tiệm nghe các cô ấy nói bát quái.”
An Noãn gật gật đầu, nhắc nhở nói: “Về sau Thường Tử Hinh lại đây em cũng đừng đối chọi với cô ta, chị sợ em không phải đối thủ của cô ta.”
“An Noãn, chị yên tâm, em chỉ nói chuyện vậy thôi, em cũng chẳng sợ cô ta.”
--
Trong lúc Thường Tử Phi nằm viện tĩnh dưỡng, tập đoàn Phi Vũ tập đoàn đột nhiên bị đồn ra tin tức trốn thuế, trong khoảng thời gian ngắn trở thành tin tức lớn ở Giang thành.
An Noãn ở quán cà phê nghe Lương Mộ Tình và các phục vụ tán gẫu mà biết, sau đó xem tin tức trên Giang thành nhật báo. Nàng không tin Thường Tử Phi là người như vậy, ba năm trốn thuế tổng số tiền lên tới ba trăm ngàn, số tiền kinh người này làm cho người ta sợ hãi.
Tối hôm đó, An Noãn không yên lòng hỏi Mạc Trọng Huy: “Nếu một cái xí nghiệp trốn thuế lậu thuế ba trăm ngàn, sẽ như thế nào?”
Mạc Trọng Huy ý vị thâm trường nhìn cô, lập tức thản nhiên trả lời: “Đem thời gian trốn thuế tính toán lại, nộp tiền phạt. Ba trăm ngàn không phải là số nhỏ, khẳng định sẽ ngồi tù.”
An Noãn nghe xong về sau, tâm co rút, ngồi tù, cô rất mẫn cảm với từ đó.
“Em nói về Thường Tử Phi sao?” Mạc Trọng Huy nằm ở trên giường không chút để ý hỏi.
An Noãn cắn cắn môi, thẳng tanh ấy nói: “Hôm nay, tôi nghe nói tập đoàn Phi Vũ trốn thuế lậu thuế ba trăm ngàn, Mạc Trọng Huy, thật vậy sao?”
Mạc Trọng Huy kêu rên: “Anh làm sao biết, anh cũng không phải là nhân viên của Phi Vũ, sao em không gọi điện thoại hỏi Thường Tử Phi?”
Mạc Trọng Huy có thể không biết tin tức, anh chính là không muốn nói với cô mà thôi.
An Noãn tức giận rống: “Mạc Trọng Huy, anh ước gì Thường Tử Phi ngồi tù?”
Mạc Trọng Huy nhướng mắt, tức giận hừ nói: “Thường Tử Phi sống hay chết có quan hệ gì đến anh? An Noãn, anh nói cho em biết, chuyện của Thường Tử Phi tốt nhất em không nên tham gia vào, nếu không anh bỏ đá xuống giếng, ở tù năm năm anh làm cho anh ta mười năm, nên bồi thường ba trăm ngàn anh làm cho anh ta bồi năm trăm ngàn, không tin em có thể thử.”
“Mạc Trọng Huy, lời này anh cũng có thể nói ra miệng sao, Giang thành không có pháp luật? Tất cả chỉ do một mình anh nói sao sẽ như vậy?.”
Mạc Trọng Huy lười quan tâm cô, khinh thường hừ một câu: “Ngây thơ.”
Anh nói xong nằm xuống lập tức như đang ngủ. An Noãn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngũ được. Cô không dám nghĩ, nếu Thường Tử Phi thật sự ngồi tù, nên làm cái gì bây giờ. Rất muốn gọi cái điện thoại hỏi tình huống của anh, nhưng lại không muốn quấy rầy anh ta, hiện tại hẳn là đủ phiền não.
--
Mỗi ngày An Noãn đều chú ý tin tức, ở trên diễn đàn Giang thành và Giang thành nhật báo thấy Thường Tử Phi và Hoa Vũ bị mang đi điều tra, khách đến quán cà phê cũng tụm năm tụm ba cơ hồ đều bàn về chuyện này. Ngay cả Lương Mộ Tình cùng mấy phục vụ trong quán mở miệng cũng nói về chuyện này.
“Một khi thất thế bạn bè cũng không còn, cổ nhân nói lời này thật không sai. Thường Tử Phi vừa bị mang đi điều tra, kết quả cũng chưa có, Giang gia liền cùng anh ta phân rõ giới hạn, thật đúng là làm cho trái tim người ta lạnh lẽo.”
“Còn có chuyện này, sau khi sự việc xảy ra Giang gia liền tuyên bố Giang Lâm Huy sẽ là người thừa kế của Giang gia, thương nhân luôn tình toán thiệt hơn như vậy.”
Trong lúc vô tình, An Noãn nghe được Lương Mộ Tình và các cô bàn luận, mày cũng bất giác nhướng lên.
Cô cũng đã xem tin tức, cha của Giang Thiến Nhu, Giang Chính đột nhiên tuyên bố, tài sản của Giang gia sẽ để cho Giang Lâm Huy thừa kế. Tuyên bố sau khi sự việc xảy ra, không thể nghi ngờ là muốn cùng Thường Tử Phi phân rõ giới hạn.
Giang gia tuy rằng chưa bao giờ chính thức tuyên bố để cho Thường Tử Phi kế thừa gia nghiệp, nhưng Giang luôn công khai chuyện đó cho thấy cô rất thưởng thức Thường Tử Phi, nhưng Giang gia cũng không phủ nhận chuyện cho con rể kế thừa gia nghiệp.
An Noãn thở dài thật sâu, đột nhiên lo lắng cho Thường Tử Phi. Anh ta không có người chống lưng, không thể nghi ngờ đây cũng là một loại biểu hiện bỏ đá xuống giếng.
--
Bên kia, từ khi Thường Tử Phi bị mang đi, Nghê Tuệ ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, ai khuyên cũng không được. Lúc trước bà nghĩ Giang gia có thể dựa vào, có thể hỗ trợ, nhưng ai biết Giang gia tuyệt tình như vậy.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, sự tình cũng sẽ được giải quyết .” Thường Tử Hinh an ủi mẹ cô.
Nghê Tuệ không nghe, khàn giọng gào thét: “Làm sao giải quyết, mọi người bị mang đi, con mẹ thật vất vả mới kéo được cái mạng về trong tai nạn xe cộ, chẳng lẽ hiện tại phải đi ngồi tù sao? Con không phải là trợ lý bí thư của thị trưởng sao?Con đi van cầu bí thư thị trưởng bí thư! Con không phải nói Lương thị trưởng rất coi trọng con sao, con đi cầu tình đi.”
Thường Tử Hinh cau mày, vô lực nói: “Mẹ, loại sự tình này làm sao mà cầu được, nếu anh thật sự trốn thuế, ai cũng cứu không được anh, đây là pháp luật.”
“Con, con, ngay cả con cũng nói như vậy,mẹ còn có thể trông cậy vào ai.” Nghê Tuệ lại lớn tiếng khóc lên: “Nếu Tử Phi ngồi tù, mẹ sẽ thay thế nó tọa, mẹ không muốn con mẹ phải ngồi tù.”
Thường Tử Hinh bất đắc dĩ ôm Nghê Tuệ: “Mẹ, mẹ đừng vội, kết quả điều tra không phải còn chưa có sao? Con tin tưởng anh sẽ không làm chuyện trái pháp luật.”
“Mẹ cũng tin tưởng, nhất định là có người nói xấu nó, là An Noãn, là Mạc Trọng Huy, nhất định là hai người bọn họ.”
“Bà bình tĩnh một chút!” Thường Bách đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: “Kết quả chưa có, cũng đừng nên kết luận sớm.”
Nghê Tuệ bị rống lên một câu, không nói, cúi đầu nức nở. Bà là người phụ nữ vô dụng, chỉ có thể lựa chọn phương thức này phát tiết tình cảm của mình.
Ngoài phòng vang lên tiếng xe ô tô, Giang Thiến Nhu mới vừa đi tiến biệt thự, Nghê Tuệ liền lấy cái ly trên bàn ném qua. Giang Thiến Nhu tránh né đúng lúc, mới không bị ném trúng.
“Mẹ, mẹ làm vậy là sao?” Vẻ mặt Giang Thiến Nhu không hiểu: “Con mới từ cục lý đi ra, tìm rất nhiều bạn bè, đều không lấy được tin tức gì.”
Nghê Tuệ bất chấp cô đang nói cái gì, bà như bệnh tâm thần rống giận: “Giang Thiến Nhu, cô còn có mặt mũi tới nơi này, cô còn không mau tái giá đi.”
Giang Thiến Nhu cau mày, có chút tức giận nói: “Mẹ, mẹ nghĩ con là người thế nào? Con đối Tử Phi là thật tâm, vô luận anh ấy phát sinh chuyện gì, vô luận kết quả lần này như thế nào, con đều không rời không bỏ anh ấy.”
“Giả mù sa mưa, Giang gia các người đối với Tử Phi làm cái gì! Ngay lúc thời điểm quan trọng, chẳng những không đứng ra giúp Tử Phi, ngược lại bỏ đá xuống giếng, phần rõ giới hạn với Thường gia chúng tôi các người liền như vậy sợ bị liên lụy.”
Nghê Tuệ đem tờ báo mới nhất Giang thành nhật báo ném trước mặt Giang Thiến Nhu. Giang Thiến Nhu nhặt lên xem xét, thấy trên báo chí nói cha công khai nói anh cô là người thừa kế của Giang gia, cả người cô đều choáng váng.
“Mẹ, việc này con thật sự không rõ ràng lắm, con ở bên ngoài chạy một đêm, vì muốn hỏi thăm tình huống, hiện tại con trở về nhà, hỏi sự tình rõ ràng, cho mẹ một lời giải thích. Bất luận như thế nào, xin mẹ tin tưởng con, con thiệt tình yêu Tử Phi .”
--
Giang Thiến Nhu chạy về nhà, đem tờ báo hung hăng đặt trước mặt lão gia tử khóc chất vấn: “Gia gia, ông xem cha đang làm cái gì? Cha sao có thể bỏ đá xuống giếng, Tử Phi cần sự giúp đở của Giang gia.”
Vẻ mặt Lão gia tử bình tĩnh, sâu kín mở miệng: “Là ông kêu cha cháu làm như vậy.”
“Gia gia --”
“Đứa nhỏ, cháu đừng kích động, nghe gia gia nói. Gia gia làm như vậy cũng là vì ổn định cục diện, cháu cũng biết tập đoàn Phi Vũ làm ra chuyện như vậy, cổ phiếu của Giang thị ảnh hưởng rất nhiều, bất đắc dĩ cha cháu mới làm ra quyết định như vậy. Tử Phi là chồng cháu, nó xảy ra chuyện, Giang gia làm sao có thể bỏ mặc.”
“Gia gia --” Giang Thiến Nhu ở trước mặt lão gia tử rớt xuống nước mắt.
Giang lão khẽ thở dài, đem cháu gái bảo bối ôm ở trong lòng: “Đứa nhỏ, gia gia biết cháu rất yêu Tử Phi, chúng ta làm như vậy chỉ là vì cho cổ đông một công đạo, gia gia đã mời Lương thị trưởng ăn cơm, chuyện Tử Phi bị kiện, hy vọng Lương thị trưởng có thể giúp đỡ.”
Giang Thiến Nhu kích động hỏi: “Gia gia, Lương thị trưởng có đáp ứng lời mời?”
Lão gia tử lắc đầu: “Tạm thời cũng chưa thấy trả lời. Trước kia nhà chúng ta với An thị trưởng qua lại rất thân, đoán rằng Lương Trạch Minh đối chúng ta có điểm không thích, cũng không biết lúc này có chịu giúp đỡ hay không. Đứa nhỏ, nếu đến lúc đó Tử Phi thật sự bị phán bỏ tù, gia gia hy vọng cháu có thể......”
“Gia gia, ông đừng nói, cái gì cũng đừng nói, cháu đã là người của Tử Phi, đời này cũng không vứt bỏ anh ấy, nếu anh ấy muốn ngồi tù, cháu sẽ chờ anh ấy đi ra.”
Mày lão gia tử nhíu chặt, vô lực nói: “Đứa nhỏ, sao cháu phải khổ vậy chứ, các người mới kết hôn không bao lâu, nếu nó bị phán mười năm tám năm, chờ nó đi ra để làm gì!”
“Gia gia, cháu mặc kệ, vô luận như thế nào, cháu đều phải chờ anh ấy.”
Nhìn thấy quyết tâm của Giang Thiến Nhu, lão gia tử chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu không như vậy đi, ông gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, xem có thể giúp đỡ được chúng ta không.”
Lão gia tử tự mình gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, ông ta chỉ có số điện thoại công ty của Mạc Trọng Huy, liên hệ thật lâu, là trợ lý tiếp, trợ lý chỉ nói: “Mạc tiên sinh gần đâyt không ở công ty, đang ở nước ngoài nghỉ phép.”
“Mạc tiên sinh khi nào thì về nước?”
Trợ lý lạnh lùng trả lời: “Thật có lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không biết, đây là việc riêng của Mạc tiên sinh.”
Lão gia tử còn muốn hỏi số di động riêng của Mạc Trọng Huy. Đầu bên kia lại rất không kiên nhẫn nói: “Lúc Mạc tiên sinh ở nghỉ phép không hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy.” Tiếp theo, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, cũng không hỏi là ai gọi điện tới.
--
Mạc Trọng Huy đang ở hồ bơi lộ thiên trong biệt thự bơi lội, Trương trợ lý cầm khăn tắm đứng ở một bên. Mạc Trọng Huy bơi xong lên bờ, khoác áo choàng tằm, người hầu đã đưa cà phê đưa tới.
Mạc Trọng Huy ngồi trên ghế nằm uống cà phê, Trương trợ lý thật cẩn thận nói: “Mạc tiên sinh, Giang lão vừa rồi gọi điện thoại tới.”
Trương Húc đem đối thoại vừa rồi kể cho Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy khinh thường hừ một tiếng: “Buồn cười.”
“Đúng vậy, Giang lão kia thật đúng là rước chuyện để làm, nghĩ ai cũng phải nể mặt mình sao.”
Mạc Trọng Huy nhàn nhã uống cà phê, không chút để ý hỏi: “Chuyện của Thường Tử Phi, bên kia nói như thế nào.”
“Tôi đã hỏi qua, tài vụ của tập đoàn Phi Vũ do Hoa Vũ quản lý, chuyện trốn thuế lậu bản thân Thường Tử Phi có khả năng không biết, anh ta cũng là bị Hoa Vũ lừa gạt. Nhưng bất luận như thế nào, là người đại diện của công ty, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm. Mạc tiên sinh, có cần hay không......”
Trương Húc nói còn chưa dứt lời, liền bị Mạc Trọng Huy ngắt lời: “Không cần, cái gì cũng không cần làm.”
Mạc Trọng Huy tự đắc uống cà phê, khóe miệng hơi hơi giơ lên, mặc dù anh cái gì cũng không làm, Thường Tử Phi lúc này cũng không thoát được liên can. Đã nói này ba trăm ngàn, anh ta lấy cái gì lấp vào lỗ thủng lớn như vậy.
“Mạc tiên sinh, An tiểu thư đến.”
Trương Húc nói nhỏ bên tai của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn, thấy An Noãn đang chậm rãi đi tới.
“Cậu đi xuống trước đi.”
Mạc Trọng Huy phân phó một câu, Trương đặc trợ tự giác lui xuống.
--
An Noãn thấy Mạc Trọng Huy đang uống cà phê, hiện tại chắc anh ta đang rất đắc ý.
Cô đi qua chất vấn: “Sự kiện tập đoàn Phi Vũ trốn thuế có phải anh làm ?”
Mạc Trọng Huy nhíu mày.
“Mạc Trọng Huy, anh đừng mơ tưởng chống chế, êm đẹp, tập đoàn Phi Vũ sao tự nhiên bị thanh tra, Hoa Vũ là em họ của Phù Thu, nhất định là anh làm đúng không?”
Mạc Trọng Huy ‘Phanh’ một tiếng đem ly cà phê đặt thật mạnh lên bàn, đứng dậy bước đi, căn bản sẽ không muôn quan tâm cô.
An Noãn không phục, tiến lên ngăn cản rống giận: “Mạc Trọng Huy, anh trầm mặc chính là thừa nhận, thật là anh làm đúng không.”
Nhìn bộ dáng cô ở trước mặt mình giương nanh múa vuốt, Mạc Trọng Huy chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên, anh hận không thể một tay đem bóp chết cô đi.
“Mạc Trọng Huy, nói chuyện với anh, có phải anh làm không?”
Bàn tay to của Mạc Trọng Huy đột nhiên xiết chặt cằm cô, gằn từng tiếng nguy hiểm nói: “An Noãn, đừng không có việc gì tìm việc, nếu không anh thực làm chút gì, chỉ sợ cả đời của Thường Tử Phi phải ngồi trong tù.”
An Noãn nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh rời đi, trong lòng vô cùng đau đớn.
Bất luận người của Thường gia đối đãi với cô như thế nào, cô luôn còn nhớ Thường Tử Phi, hiện tại anh ta xảy ra chuyện, cô làm sao bình tĩnh được, không có cách nào coi như chuyện gì cũng không phát sinh.
Bữa tối Mạc Trọng Huy cũng xuống lầu ăn. An Noãn không có khẩu vị, nên ăn rất ít.
Trương trợ lý thấy vậy bát quái hỏi: “An tiểu thư, hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
An Noãn lạnh lùng trả lời: “Không phải, tâm tình không tốt, cái gì cũng không muốn ăn.”
Trương Húc cẩn thận liếc mắt nhìn Mạc Trọng Huy một cái, Mạc Trọng Huy làm như không nghe, ăn rất ngon .
“An tiểu thư, vì sao tâm tình cô không tốt?”
Trương Húc hỏi như vậy, An Noãn đơn giản nói: “Tôi lo lắng cho Thường Tử Phi, Trương trợ lý, tin tức của anh nhiều hơn tôi, anh có biết chuyện tập đoàn Phi Vũ trốn thuế rốt cuộc tại sao lại thế này? Thường Tử Phi có phải chịu trách nhiệm hay không, có phải ở tù hay không.”
Trương Húc bị hỏi đến đổ mồ hôi, anh ta làm sao dám trả lời.
“Thật có lỗi An tiểu thư, Mạc thị chúng ta chưa từng hợp tác với Phi Vũ, cho nên đối với chuyện của Phi Vũ, tôi thật sự biết không nhiều lắm.”
An Noãn hừ hừ, châm chọc nói: “Trương trợ lý,anh cùng ông chủ của anh nói chuyện giống y như nhau, không hổ là trợ lý của anh ta.”
Mạc Trọng Huy ‘Phách’ dùng sức ném đũa lên bàn cơm, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
An Noãn làm như không biết mình đã sai, nhìn Trương Húc nói: “Trương trợ lý, Mạc tiên sinh của anh đi rồi, hiện tại anh có thể nói thật với tôi, Thường Tử Phi rốt cuộc có thể ngồi tù hay không?”
“Thực xin lỗi, tôi thật sự không rõ ràng lắm, An tiểu thư có thể chờ điều tra kết quả xong. Hoặc là cô có thể đi hỏi Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh quen biết rất nhiều người, tin tức của anh biết chắc là sẽ hơn chúng ta.”
An Noãn rống lên: “Nếu người biếи ŧɦái kia nói, tôi còn hỏi anh làm gì. Anh không phải con giun trong bụng anh ta sao? Anh ta biết chẳng lẻ anh không biết?”
Trương Húc bị trào phúng, cũng có chút giận dỗi, tức giận nói: “Cho dù tôi biết, tôi cũng không dám nói, cô vẫn tự mình đến hỏi Mạc tiên sinh đi.”
An Noãn bị tức cũng buông đũa xuống. Cô trở về phòng, Mạc Trọng Huy đã tắm xong ngồi ở trên giường xem tạp chí.
Sắc mặt An Noãn vẫn chưa hoà nhã, tắm rửa xong đứng bên cạnh giường, vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Anh đi thư phòng ngủ.”
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt đã có chút giận dỗi.
“Hôm nay có khả năng tôi sẽ mất ngủ, sợ làm ồn đến anh, bởi vậy anh đi thư phòng ngủ.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, ngồi ở trên giường không nhúc nhích.
“Anh không chịu đi phải không, vậy tôi đến thư phòng ngủ.”
An Noãn cúi xuống ôm chăn định đi, Mạc Trọng Huy ôm lấy thắt lưng cô, kéo mạnh một cái, đem cô ngã lên giường.
“Cút ngay, đừng đυ.ng tôi, tôi chán ghét anh.”
Trên mặt Mạc Trọng Huy sự tức giận được miêu tả rất sinh động, anh thản nhiên mở miệng: “Thường Tử Phi vừa có chuyện, cả người em dường như nổi điên lên đứng ngồi không yên, em nhất định phải chọc anh tức giận, bức anh ra tay sao?”
An Noãn thuận thế ôm lấy cổ anh, giọng cũng trở nên mềm nhũn: “Tôi không nổi điên, tôi cũng không cho nhờ anh giúp đỡ, anh chỉ cần nói cho tôi biết tội của Thường Tử Phi có nặng lắm không, có thể ngồi tù không.”
“Còn có vài ngày sẽ có kết quả, em chờ không kịp?”
Anh nói xong không cho cô có cơ hội mở miệng, cúi người hôn lên môi cô. An Noãn không có phản kháng, vì không muốn chọc anh tức giận.
Hôn xong, anh ôm An Noãn vào ngực, cúi đầu lộ ra một câu: “Hoa Vũ sẽ ngồi tù, Thường Tử Phi có thể sẽ không.”
An Noãn tuy rằng không muốn Hoa Vũ gặp chuyện không may, nhưng nghe được Thường Tử Phi không có việc gì, cô vẫn nhẹ nhàng thở ra. Cô chỉ biết Thường Tử Phi không phải người như vậy, sẽ không làm chuyện trái với pháp luật.
Qua hai ngày, điều tra kết quả được công bố, trốn thuế lậu thuế là hành vi của một mình Hoa Vũ, Thường Tử Phi hoàn toàn không biết sự tình. Nhưng mà, làm người đại diện của công ty, rất nhiều đều là anh ta tự mình ký tên, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm. Hiện tại, chuyện Thường Tử Phi cần phải làm là đem ba trăm ngàn bù vào lỗ thủng, bằng không, không chỉ có Phi Vũ phá sản, Thường Tử Phi cũng sẽ không tránh khỏi.
An Noãn nhìn đến thấy kết quả điều tra, hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, tiền có thể giải quyết vấn đề thì không được tính là vấn đề. Tuy rằng cô cũng thấy tiếc cho Hoa Vũ, nhưng dù sao cũng là do Hoa Vũ làm sai trước, đã dính dáng đến pháp luật thì phải chịu. Bất quá nghĩ đến có Phù Thu, Hoa Vũ hẳn là có thể được giảm vài năm tù, rốt cuộc có tiền có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
--
Thường gia gần đây đang gom tiền, hai năm nay Thường Tử Phi cũng để dành được một ít, nhưng Phi Vũ gần đây có mấy cái hạng mục lớn, anh đã mang tiền có được đều đầu tư vào, còn đầu tư không ít vào bất động sản, hiện tại cho dù muốn đem nhà bán đi, cũng không kịp.
Mọi người trong Thường gia cơ hồ đều đưa ra hết tiền dành dụm của mình, nhưng cũng mới năm trăm vạn hơn, khoảng cách còn rất xa so với ba trăm ngàn. Bọn họ đem tất cả hy vọng ký thác trên người Giang Thiến Nhu.
Thường Tử Phi tự mình đưa Giang Thiến Nhu đến Giang gia một chuyến, Giang Thiến Nhu mở miệng trước với lão gia tử.
Giang lão thật lòng nói: “Thường gia có khó khăn lớn như vậy, Giang gia chúng ta không có khả năng ngồi xem mặc kệ, Thiến Nhu, cháu cùng gia gia đến thư phòng, gia gia có lời muốn nói với cháu.”
Giang lão đưa một mình Giang Thiến Nhu đến thư phòng.
Giang Thiến Nhu không vui nói: “Gia gia, ông có cái gì không thể nói trước mặt Tử Phi, thần thần bí bí như vậy, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào.”
“Giang gia chung ta nhiều nhất có thể mượn một trăm ngàn.”
Giang lão nói xong, Giang Thiến Nhu cơ hồ muốn nhảy dựng lên: “Gia gia, một trăm ngàn làm sao đủ? Chúng cháu hiện tại chỉ có năm trăm vạn, còn thiếu hai ngàn năm trăm vạn.”
Giang lão bản trầm mặt, tức giận nói: “Cháu nghĩ Giang gia là ngân hàng, lập tức có thể lấy nhiều tiền như vậy cho cháu, một trăm ngàn đã là chúng ta tận lực. Công ty của chúng ta làm vận chuyển, cũng cần tài chính, ông không thể đem tất cả tiền đưa cho cháu.”
“Gia gia, chúng cháu còn có thể làm, về sau chúng cháu sẽ trả lại cho ông.”
Lão gia tử rõ ràng không tin, lạnh lùng nói: “Hoa Vũ thành lập hơn ba năm, Thường Tử Phi dành dụm cũng chỉ có năm trăm vạn, ông còn có thể trông cậy gì vào anh ta, đã làm cho ông rất thất vọng rồi, ông còn dám hy vọng vào anh ta nữa.”
“Gia gia, hiện tại chúng cháu thật sự không có đường để đi, ông giúp đỡ chúng cháu, chúng cháu về sau nhất định sẽ báo đáp ông.”
Giang Thiến Nhu vội vàng đến muốn khóc.
Khả lão gia tử quyết tâm, thản nhiên nói: “Anh cháu Lâm Huy cũng không còn nhỏ, ông không thể đem tất cả tiền đều cho cháu, như vậy đối với nó không công bằng.”
“Nói như vậy là ông muốn chọn anh, không giúp cho cháu và Tử Phi. Gia gia, sao ông có thể đối với cháu như vậy, không có tiền, Phi Vũ sẽ phá sản, Tử Phi cũng sẽ ngồi tù .”
“Đó là vấn đề của nó, nó không có mắt nhìn, làm việc không đủ thận trọng. Nha đầu, cháu cũng thật là, cho dù đã kết hôn, cũng không thể tín nhiệm quá mức.”
Giang Thiến Nhu cười lạnh, gần như nổi điên rống giận với lão gia tử: “Đủ, gia gia nói lời này rất đúng, cho dù đã kết hôn cũng không thể tín nhiệm, giống như gia gia vậy.”
--
Cuối cùng Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu cũng chỉ nhận được một trăm ngàn ở Giang gia, sau khi biết sắc mặt Nghê Tuệ lập tức trầm xuống, hướng về phía Giang Thiến Nhu quát: “Giang gia các người có tiền như vậy, cũng chỉ giúp một trăm ngàn, giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
“Mẹ, thực xin lỗi, vốn lưu động cũng chỉ còn một trăm ngàn, gia gia đã cố gắng hết sức .”
Giang Thiến Nhu còn có thể nói như thế nào đây.
Nghê Tuệ hừ lạnh, quát: “Cô đừng coi chúng tôi là kẻ ngốc, nhà các người không phải là không có tiền, mà là không chịu cho mượn. Giang gia các người sao có thể nhẫn tâm như vậy, nhất định phải bức chúng ta đến tuyệt cảnh sao? Tử Phi là chồng của cô, nhưng ngay cả cô cũng không chịu tận lực.”
“Mẹ, không phải như thế, thật sự không phải như mẹ nghĩ......”
“Cô đừng nói sạo, chúng tôi đối với cô rất tốt, nhưng người nhà cô lại có thể nhẫn tâm như vậy.”
Ở một bên Thường Tử Phi rốt cục nhìn không được, anh ta đi qua đi cầm tay Giang Thiến Nhu, kéo cô bỏ đi.
Rời biệt thự Thường gia, Giang Thiến Nhu khóc giải thích: “Thực xin lỗi, Thường Tử Phi thực xin lỗi.”
Thường Tử Phi lắc đầu nói: “Không cần giải thích với anh, anh biết em đã cố gắng hết sức. Thật sự không được, liền tuyên bố phá sản, chúng ta đều còn trẻ, tất cả đều có thể làm lại từ đầu.”
Giang Thiến Nhu gắt gao ôm thắt lưng anh, gằn từng tiếng tuyên thệ: “Thường Tử Phi, mặc kệ tương lai như thế nào, em sẽ không rời không bỏ anh.”
Kia một khắc, Thường Tử Phi là vô cùng cảm động, lời nói tốt đẹp như vậy lại từ miệng của một người khác nói ra. Từ khi anh gặp chuyện không may cho đến hiện tại, An Noãn chưa từng gọi điện thoại cho anh, chưa từng quan tâm anh, trong lòng chua xót và đau đớn không thể nói thành lời.
Giờ này khắc này, nếu An Noãn ở bên cạnh anh, anh tin tưởng bất luận khó khăn gì, anh đều có thể kiên cường dũng cảm tiêu sái đi qua. Nhưng không có cô, cô cũng đã sớm không cần anh.
“Tử Phi, anh đừng khổ sở, em có rất nhiều bạn bè, em có thể vay mượn, chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này trước rồi nói sau, chuyện sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Thường Tử Phi dùng sức ôm chặt cô, thanh âm trầm thấp có chút cảm tính nói ở bên tai cô: “Cám ơn em, cám ơn em lúc anh khó khăn nhất vẫn ở bên cạnh anh, không rời không bỏ anh.”
“Sao nói những lời đó với em, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng vốn nên đồng tâm.”
--
An Noãn không nghĩ Nghê Tuệ đến quán cà phê tìm cô, lần này chỉ có một mình bà, tựa hồ có việc muốn nhờ, bởi vì trên mặt bà trước sau đều tươi cười, biểu tình này của bà An Noãn rất quen thuộc, trước kia khi cha cô còn sống, bà nói chuyện với An Noãn là biểu tình này.
“An Noãn, người này đã chờ chị từ trưa, đến cơm trưa cũng chưa ăn.”
An Noãn gật gật đầu, đi qua ngồi xuống đối diện Nghê Tuệ, khách khí hỏi: “Dì Nghê, dì tìm cháu có phải có chuyện gì?”
Nghê Tuệ thập phần khoa trương cầm tay An Noãn: “Noãn Noãn, những chuyện lúc trước dì đã làm với cháu, dì thực xin lỗi cháu.”
An Noãn nghe xong nổi da gà, lắc đầu nói: “Dì có chuyện gì nói thẳng đi, chuyện đã qua cháu không muốn nhắc lại.”
“Noãn Noãn, dì biế cháu là cô gái thiện lương, dì biết cháu nhất định sẽ không mặc kệ Tử Phi, Tử Phi hiện tại cần sự giúp đỡ của cháu.”
An Noãn chân mày cau lại, nghi hoặc hỏi: “Tử Phi làm sao vậy? Không phải anh ấy không cần chịu trách nhiệm sao?”
“Không, Tử Phi là ông chủ của Phi Vũ, việc này không thoát được can hệ, hiện tại phải đem ba trăm ngàn bù vào, nhưng chúng ta chỉ có một ngàn năm trăm vạn, còn thiếu một nửa. Dì thật đúng là tin lầm người, dì lựa chọn Giang Thiến Nhu, ra chuyện lớn như vậy, Giang gia không chỉ khi Tử Phi nhận điều tra liền bỏ đá xuống giếng, bây giờ còn không chịu cho vay tiền giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, dì thật sự sai lầm rồi, dì đã sai khi tin Giang Thiến Nhu. Noãn Noãn, người dì có thể nghĩ đến cũng chỉ có cháu, dì biết trong lòng cháu còn có Tử Phi, cháu nhất định không muốn nhìn đến Tử Phi có việc gì.”
An Noãn mím môi, bất đắc dĩ nói: “Dì, cháu đương nhiên không hy vọng Tử Phi có việc, nhưng cháu có thể giúp đỡ cái gì, trên người cháu một phân tiền cũng không có.”
“Không, cháu có tiền, cháu có thể tìm Mạc Trọng Huy mượn, đừng nói một ngàn năm trăm vạn, cho dù một triệu năm trăm ngàn anh ta cũng có. An Noãn, dì xin cháu, lúc này cũng chỉ có cháu có thể giúp Tử Phi .”
An Noãn khẽ thở dài, thản nhiên nói,“A di, ta khiến ngươi thất vọng rồi, Mạc Trọng Huy lại có tiền, anh ta cũng sẽ không cho ta mượn. Nếu anh ta biết ta hỏi anh ta vay tiền đưa cho Tử Phi, chỉ sợ Tử Phi hội càng không hay ho. Bởi vậy, ngài vẫn suy nghĩ cái khác biện pháp đi, ta thật sự bất lực.”
Nghê Tuệ vẫn không để ý, vội vàng nắm tay An Noãn, khóc cầu xin: “Noãn Noãn, dì biết, nhất định cháu còn giận dì chuyện trước kia, trước kia dì luôn khi dễ cháu, hiện tại dì thật sự hối hận , khi dì phát hiện nhà của dì xuất hiện khó khăn, người dì có thể nghĩ đến chỉ có cháu, chỉ có Noãn Noãn là thật tâm đối Tử Phi của dì, cũng chỉ có cháu sẽ vì Tử Phi liều lĩnh. Noãn Noãn, trước kia đều là lỗi của dì, nhưng Tử Phi không như vậy, thậm chí nó vì cháu ngay cả mệnh đều có thể không cần, chỉ ngây ngốc yêu cháu, cháu cũng nên giúp đỡ nó. Dì chỉ có một đứa con trai, thật vất vả từ quỷ môn quan kéo lại, dì không muốn nó phải ngồi tù. Cho dù không ngồi tù, tập đoàn Phi Vũ một khi suy sụp, cuộc đời của nó cũng xong rồi, chuyện đả kích như vậy không phải ai cũng có thể thừa nhận.”
Nghê Tuệ nói xong lau nước mắt, nghẹn ngào tiếp tục đáng thương nói: “Thời gian trước, Tử Phi nằm viện, bác sĩ nói xương cổ của nó bị rất nghiêm trọng, thân thể cũng chưa điều dưỡng tốt, đã bị mang đi điều tra. Cháu có biết xương cổ của Tử Phi tại sao lại bị hao tổn, lúc ấy khi xuất viện, thân thể nó còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nó kiên trì xuất viện, bởi vì nó không bỏ xuống được công ty, công ty là tâm huyết của nó, hy vọng của nó. nó vẫn cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ, mới đánh mất cháu, để cháu bị Mạc Trọng Huy đoạt đi, nó vẫn nghĩ làm mình mạnh mẽ hơn, còn rất ngây thơ nghĩ có một ngày có thể cướp cháu từ bên người Mạc Trọng Huy về. Noãn Noãn, dì xin cháu, cháu giúp nó đi.”
An Noãn xoa xoa mi tâm.
Nghê Tuệ đột nhiên không báo trước quỳ gối trước mặt An Noãn, An Noãn trở tay không kịp: “Dì, dì làm cái gì vậy? Dì mau đứng lên.”
“Không, Noãn Noãn, cháu không tha thứ dì, dì sẽ không đứng lên.”
“Dì, cháu tha thứ cho dì là một chuyện, giúp Tử Phi lại là một chuyện khác. Chuyện này ta thật sự không tiện ra mặt, bằng không Mạc Trọng Huy biết, anh ta sẽ không bỏ qua Tử Phi.”
“Dì không quản được nhiều như vậy, hiện tại dì chỉ cần tiền, chỉ cần cho dì mượn tiền giúp Tử Phi vượt qua cửa ải khó khăn này."
An Noãn thật sự không có biện pháp, thỏa hiệp nói: “Dì đứng lên trước đi, để cháu xem thử.”
“Cám ơn, cám ơn cháu An Noãn, cám ơn cháu.”
Nghê Tuệ thiếu chút nữa sẽ lạy tạ.
An Noãn cũng rất mâu thuẫn, bất đắc dĩ nói: “Dì, cháu chỉ có thể cam đoan xem thử, có thể hỏi Mạc Trọng Huy mượn tiền, chuyện này thật sự cháu không thể cam đoan.”
“Chỉ cần cháu khẳng định giúp, có thể mượn bao nhiêu thì bao nhiêu, dì muốn đem biệt thự của dì và chú Thường để đại lý rao bán, giá thấp cũng bán đi, nhưng sợ thủ tục rất nhiều, sẽ không kịp.”
An Noãn vừa nghe đến bán nhà ở bỗng nhiên nãy ra một ý tưởng.
--
An Noãn trở về vay tiền của Mạc Trọng Huy, cá tính của Mạc Trọng Huy cá tính cô rất hiểu, anh ta cho cô mượn tiền, trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây. Nếu thực mở miệng, đối với Thường Tử Phi không có lợi. Người này rất âm hiểm, không chừng sẽ đối với Thường Tử Phi làm ra cái gì.
Ngày hôm sau, An Noãn đem chiếc nhẫn Mạc Trọng Huy tặng cô vụиɠ ŧяộʍ mang ra ngoài. Hẹn Phù Thu gặp mặt.
“Phù Thu, chị giúp em nhìn xem cái nhẫn này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Phù Thu mở hộp nữ trang, nhìn thấy nhịn không được phát ra một tiếng sợ hãi than: “Noãn Noãn, đây là của em sao? Lần đầu tiên chi thấy viên kim cương lớn như vậy, bốn góc còn có bốn hạt kim cương vàng cũng rất hiếm, nhẫn này khẳng định rất quý nha.”
“Phù Thu, chị quen biết nhiều người, có thể giúp em bán chiếc nhẫn này hay không?”
Phù Thu giật mình nhìn cô, nhíu mày nói: “em đang kẹt tiền sao?”
An Noãn thật sự gật đầu.
Phù Thu than nhẹ một hơi, thản nhiên nói: “Chị biết, em nhất định muốn giúp Thường Tử Phi, chuyện này cũng do em họ của chị hại đến Thường Tử Phi. Nhưng Noãn Noãn, em giúp Thường Tử Phi, em có nghĩ tới hậu quả? Mạc Trọng Huy mà biết nhất định không tha cho hai người.”
“Chị giúp em giấu diếm, anh ta sẽ không biết, hơn nữa hiện tại em cũng quản không được nhiều như vậy.”
“Em thật khờ, Thường gia đối với em như vậy, em còn đối tốt với Thường Tử Phi!”
An Noãn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Bất luận người nhà của Thường Tử Phi đối với em như thế nào, anh ta đã cứu em một cái mệnh, anh ta từng vì em ngay cả sinh mệnh cũng nguyện ý hy sinh, hiện tại em vì anh ta làm chút chuyện, căn bản không đáng nhắc đến.”
“Được rồi, chị giúp em hỏi một chút có thể bán được bao nhiêu tiền.”
Qua một vài ngày, Phù Thu tự mình đến quán cà phê tìm cô, thập phần trịnh trọng nói với cô: “Noãn Noãn, cái nhẫn này là Mạc Trọng Huy đấu gia trong một hội từ thiện đấu giá được, lấy hai ngàn vạn mua được. Em xác định muốn đem bán cái nhẫn này?”
Tâm An Noãn nhất thời co rút, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên quyết định như thế nào.
“Noãn Noãn, em cũng biết, Mạc Trọng Huy lấy hai ngàn vạn mua một cái nhẫn tặng cho em, biểu lộ tâm ý của anh ta với em, nếu anh ta biết em đem cái nhẫn này bán đi, em thử nghĩ một chút anh ta sẽ tức giận đến như thế nào, em có thể chịu được sao?”
An Noãn cắn chặt môi.
“Noãn Noãn, tiền chúng ta có thể nghĩ biện pháp kiếm, nhưng tâm ý của Mạc Trọng Huy em không thể phủ nhận, bằng không em và Thường Tử Phi đều sẽ không hay ho.”
“Em đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy, thời gian càng ngày càng gấp, mẹ của Thường Tử Phi mỗi ngày gọi điện thoại rất nhiều lần cho em, em sắp điên mất rồi.”
Phù Thu khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Dù sao bản thân em cũng biết rất rõ ràng, nếu muốn bán, chị có thể giúp em, nhưng chắc chắn không bán được giá hai ngàn vạn.”
“Em chỉ muốn một ngàn năm trăm vạn là đủ rồi, Phù Thu, chị mau chóng giúp em bán đi đi.”
Phù Thu nhíu mày hỏi: “Em thật sự đã suy nghĩ kỹ?”
An Noãn cắn răng gật đầu: “Em đã suy nghĩ kỹ, hy vọng Phù Thu chị có thể giúp em giữ bí mật.”
Phù Thu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nha đầu ngốc này, cô ấy nghĩ còn có chuyện gì có thể lừa gạt được Mạc Trọng Huy, cho dù có thể lừa gạt được nhất thời cũng không thể gạt được cả đời.
“Chị sẽ nhanh chóng giúp em liên hệ người mua, sau đó đem tiền đến cho em.”
Buổi tối hôm đó, An Noãn ở nhà trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.