Nửa đêm, An Noãn đói bụng tỉnh lại, đã đói đến bụng cũng kêu lên. Vốn định xuống lầu kiếm đồ ăn, bỗng thấy một thân hình cao lớn đang đi lên, cô không nhịn được nhíu mày.
Mạc Trọng Huy ngồi lên mép giường, ôn nhu hỏi: “Có đói bụng không? Anh xuống làm chút gì cho em ăn.”
Cô rất muốn biết một ông chủ lớn như anh nấu ăn sẽ như thế nào, cố ý nói: “Tôi muốn ăn mì, thêm hai trứng gà luộc.”
“Được, em chờ một lát, anh đi làm cho em ăn.”
Mạc Trọng Huy đi xuống nửa giờ, mới bưng đến trước mặt cô một chén phía trên còn có hai trứng gà đã luộc chín.
“Lần đầu tiên xuống bếp, em ăn thử đi, nếu không thể ăn được anh lập tức ra ngoài mua về cho em.”
Khi anh đưa cho cô đôi đũa, cô còn nhìn thấy trên tay anh có hai vết bỏng nhỏ đã nổi thành mụn nước.
An Noãn vừa ăn vô đã đem chén mì ném qua một bên, vô cùng ghét bỏ nói: “Thật khó ăn, chưa bao giờ ăn qua thứ gì khó ăn đến như vậy.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy khó xử, lập tức nói: “Anh ra ngoài mua cho em, em muốn ăn mì tiệm nào?”
“Tôi muốn ăn mì thịt bò Tiểu Mã ở phía Tây.”
Từ đây đến phố phía Tây rất xa, it nhất cũng một giờ đồng hồ, Mạc Trọng Huy không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý: “Được, anh đi mua, anh đi lấy cho em ít bánh ngọt ăn trước.”
Mạc Trọng Huy đi xuống lầu, rất nhanh mang lên một khối mạt trà bánh ngọt.
“Em ăn trước đi, anh đi lấy xe, rất nhanh trở về.”
Mạc Trọng Huy chạy xe rất nhanh, đã nửa đêm quán mì cũng sắp đóng cửa, anh không khách khí đưa ra một tờ chi phiếu kêu ông chủ đi nấu mì .
Vốn ông chủ muốn tức giận, nhưng bị khí thế của anh làm cho sợ hãi liền ngoan ngoãn đi nấu dưới.
Một giờ sau, khi anh về đến nhà, An Noãn đã ngủ.
Anh do dự có nên kêu cô thức hay không, thoáng nhìn trên đầu giường mạt trà bánh ngọt cũng chưa hề đυ.ng tới, anh bước tới vỗ nhẹ lên mặt cô gọi cô tỉnh.
An Noãn tỉnh lại tức giận rống: “Mạc Trọng Huy, anh đừng đυ.ng tôi, tôi muốn đi ngủ.”
“Ngoan, ăn xong rồi ngủ tiếp, bằng không bệnh bao tử lại tái phát.”
Sau khi An Noãn bị anh kêu tỉnh, cố ý trả thù anh, cô dùng chiếc đũa gắp hai phía dưới, tức giận nói: “Nhìn nát hết làm sao mà ăn? Gắp còn không được.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày.
“Không ăn , đem đi đi.”
Cô đem tô mì để vào tay anh nhưng lại không cẩn thận làm đổ nước lên người anh.
Anh ‘Tê’ rêи ɾỉ một tiếng, chân mày nhíu chặt.
“Mạc Trọng Huy, anh không thấy tôi rất phiền phức sao? Nếu cảm thấy phiền hãy thả tôi đi, tâm của tôi cũng không có ở đây, có giữ lại cũng chỉ là thể xác mà thôi."
Mạc Trọng Huy yên lặng dọn dẹp mớ hỗn độn, xoay người đi ra khỏi phòng cô.
An Noãn luôn luôn náo loạn, cô muốn xem Mạc Trọng Huy sẽ chịu đựng được bao nhiêu. Bất luận cô trêu chọc anh tới đâu, Mạc Trọng Huy cũng không nói nặng một lời nào với cô. Cô bất lực, càng nhiều là bất đắc dĩ.
--
Sáng sớm hôm sau, An Noãn khó được sáng sớm đi xuống lầu, Mạc Trọng Huy đang ở nhà ăn uống cà phê. Thấy cô đi xuống, anh sửng sốt, đặt ly cà phê trong tay xuống bàn, đi đến trước mặt cô vô cùng ôn nhu hỏi: “Sao lại sớm như vậy? Có phải đói bụng hay không?”
An Noãn mặt không chút thay đổi đẩy anh ra đi đến cửa đổi giày.
Mạc Trọng Huy đuổi theosau hỏi: “Muốn đi đâu?”
An Noãn đổi xong giầy lạnh lùng trả lời anh: “Tôi đi đâu không cần phải báo cáo với anh? Không lẽ ngay cả một chút tự do tôi cũng không có?”
Mạc Trọng Huy nhíu mi tâm, giải thích: “Anh không có ý này, em muốn đi dâu anh đưa em đi, nơi này rất khó đón xe.”
An Noãn nghĩ lại cũng đúng, liền xòe tay ra trước mặt anh: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi tự mình lái.”
Mạc Trọng Huy mày nhíu chặt hơn: “Em chưa có bằng lái xe, cũng mấy năm rồi chưa có đυ.ng đến xe, anh làm sao yên tâm để em tự chạy.”
An Noãn cười lạnh: “Anh sợ tôi làm hư xe anh sao?”
“Em biết anh không có ý này!” Mạc Trọng Huy có chút nóng nảy, bất đắc dĩ nói: “Như vậy đi, em đi đâu tôi kêu người đưa em đi.”
Cuối cùng hai người mỗi người nhường một bước, Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn đến thương xá.
An Noãn đợi nửa giờ, La Hiểu Yến mới khoan thai đi đến, cô phải lo cho Phan Bình xong mới tới được.
“Noãn Noãn, thực xin lỗi, để em chờ lâu, vừa rồi đột nhiên có chút việc, cho nên chị tới trễ.”
An Noãn nhìn La Hiểu Yến, vô ý thấy một dấu hôn rõ ràng trên cổ cô ấy. Cô ngày càng phát hiện ra mình với La Hiểu Yến không cùng một loại người, cô thấy khó chấp nhận được cuộc sống của cô ấy
“Noãn Noãn, chúng tôi uống nước trước đi, hôm qua chị vừa lãnh lương.”
La Hiểu Yến đắc ý kéo cánh tay cô đi vào một quán cà phê.
Gọi hai ly Cappuccino, ngồi đối diện nhau.
An Noãn đột nhiên phát hiện người phụ nữ trước mặt trở nên xa lạ, trước kia ở ngục giam, không có chuyện gì không nói với nhau, không giấu nhau điều gì. Nghĩ lại lúc đó thật đơn thuần, nhưng khi ra ngoài, xã hội đã làm cho người ta thay đổi.
“Noãn Noãn, lần trước chị không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với em, em tha thứ cho chị một lần được không? Hôm nay hẹn em ra, thứ nhất muốn nói lời xin lỗi với em, thứ hai muốn nói tình huống hiện tại của chị với em.”
La Hiểu Yến uống một ngụm cà phê, mở miệng: “Chị ở Thiên Đường làm người bán hàng, em cũng biết Thiên Đường có bao nhiêu phức tạp, ngoại trừ đối phó với khách hàng háo sắc, còn có những tiểu thư trong Thiên Đường cạnh tranh, nếu không có người phía sau chống lưng rất khó sống yên. Phan Bình là quản lí của Thiên Đường, từ lúc chị vào Thiên Đường, anh ấy cũng rất chiếu cố chị, sau đó chúng ta thuận theo tự nhiên đến với nhau, anh ấy yêu chị, chị thưởng thức anh ấy, hai chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt. Bởi vì anh ấy đã có vợ, bởi vậy chúng tôi chỉ lén lút qua lại, không dám để cho người khác phát hiện. Nhưng người trong Thiên Đường đều nhìn ra, mọi người trong lòng đều rõ ràng, ở đó rốt cuộc không ai dám khi dễ chị.”
An Noãn không nghĩ xen vào chuyện của cô ấy nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Về sau các người tính thế nào, cứ như vậy suốt đời?”
Sắc mặt La Hiểu Yến ảm đạm, thản nhiên nói: “Chị đã chịu đủ cảnh lén lút này rồi, nhất là buổi tối, chị muốn anh ấy ở bên cạnh chị thêm một lát, nhưng vợ anh ấy điện thoại, anh ấy liền bỏ về.”
“Nếu anh ta nói yêu chị, sao còn phải nghe lời vợ anh ta?”
La Hiểu Yến cắn chặt răng, có chút tức giận nói: “Bởi vì phía sau vợ anh ấy có người chống lưng, là em gái của một quan chức chính phủ, nếu sự việc bị phanh phui, chị và Phan Bính đều không thể chịu đựng nổi.”
La Hiểu Yến nói xong đột nhiên nắm chặt tay An Noãn, vô cùng kích động nói: “Noãn Noãn,thật ra lần này chị tìm em có một việc muốn nhờ, chị hy vọng em có thể nói với Mạc tiên sinh một tiếng, để Mạc tiên sinh giúp đỡ, như vậy Phan Bình ly hôn sẽ không khó khăn.”
Trong lòng An Noãn chỉ cảm thấy chua xót, rút ra tay mình ra, lạnh lùng nói: “Hiểu Yến, đối với chị hiện tại em chỉ là một công cụ để lợi dụng sao. Chị thay đổi rồi, em không còn hiểu được nữa.”
“Noãn Noãn......” La Hiểu Yến cúi đầu gọi tên cô: “Chị thật sự là hết cách mới nhờ em giúp đỡ.”
An Noãn thở dài, bình tĩnh hỏi: “Chị nhờ em giúp đỡ chuyện này, Phan Bình biết không?”
“Anh ấy đương nhiên không biết, nếu anh ấy biết khẳng định sẽ phản đối chị làm như vậy. Anh ấy có thể không ly hôn, ngồi hưởng tề nhân chi phúc, nhưng chị chịu đủ rồi, chị không có cách nào chia sẽ đàn ông với người phụ nữ khác, chị làm không được, mỗi ngày chị đều bị dày vò, thấy vợ anh ta gọi điện tới làm chị tức giận, Noãn Noãn, ngươi nhất định phải giúp chị, bằng không chị thật sự muốn điên rồi.”
“Em nghĩ chị điên rồi!” An Noãn có chút tức giận: “Có lẽ Phan Bình cũng không nghĩ sẽ ly hôn với vợ anh ta, chỗ dựa vững chắc như vậy mà anh ta cũng không cần, đừng nói chị chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù anh ta yêu chị, đàn ông trời sinh dã tâm cũng sẽ không lựa chọn chị. Hiểu Yến, chị nên tỉnh lại đi.”
La Hiểu Yến vừa nghe xong lập tức trầm mặt, ánh mắt nhìn An Noãn như có độc dược.
“An Noãn, chuyện đã như vậy nhưng cô còn nói mấy câu này, cô đã quên lúc trước khi vừa ra tù không nhà để về, là ai đã tốt bụng chứa chấp cô? Hiện tại cô ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, cuộc sống rất tốt, đã quên hết ân tình của tôi đối với cô, cô còn là người sao? Cô nói tôi như vậy nhưng cô có tốt đẹp gì hơn đâu, đầu tiên là ở chung với Thường Tử Phi, mẹ của Thường Tử Phi không đồng ý các người cùng một chỗ, mắt thấy gả Thường gia vô vọng, cô lại cùng Mạc Trọng Huy ở chung, cô cho là Mạc Trọng Huy anh ta thật thích cô sao? Cô đừng nằm mơ, tôi nghe nói, cửa Mạc gia rất cao, ngay cả Hà Tư Kỳ cũng vào không được, cô là người đã từng ở tù đừng có hy vọng có thể bước vào.”
An Noãn phát hiện, đối mặt với người từng là bạn tốt này, bỗng nhiên trở nên không lời nào để nói. Hai người là người của hai thế giới, khoảng cách rốt cuộc cũng không thể trở về như lúc trước.
An Noãn hít sâu một hơi, đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Cám ơn chị trước kia chiếu cố tôi, phần ân tình kia vĩnh viễn tôi sẽ để ở trong lòng, về sau chúng ta cũng không nên gặp lại, mỗi người đều có con đường của mình phải đi, chúc chị hạnh phúc.”
An Noãn xoay người rời đi, La Hiểu Yến đột nhiên hướng về phía nàng hô: “Noãn Noãn, em thật không muốn quan tâm chị nữa?”
“Tôi không quan tâm chị được nữa, cũng không tư cách quản chị.” Lạnh lùng nói xong, cô lập tức rời đi.
Cô như không thở nổi, cho đến khi ra khỏi quán cà phê, hô hấp mới thông thoáng hơn.
Nàng bỗng nhiên rất muốn đi bệnh viện thăm Thường Tử Phi, chỉ là liếc mắt nhìn anh một cái cũng được.
Gọi xe đến bệnh viện, lúc đi tới trong lòng đã có chút khẩn trương, kèn ô tô ‘Tin tin’ ở phía sau cô vang hai tiếng, An Noãn quay người lại, xe Thẩm Cầm Phong dừng ở trước mặt cô.
“An tiểu thư, cô đến thăm Thường Tử Phi?”
An Noãn gật gật đầu hỏi: “Thường Tử Phi khôi phục thế nào?”
“Đã rất tốt, hôm qua anh ta kiên trì muốn xuất viện .”
“Đã xuất viện.” An Noãn ngơ ngác lặp lại.
“Chúng tôi khuyên anh ta nên ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian, nhưng anh ta không muốn, kiên trì đòi xuất viện, người nhà của anh ta cũng khuyên không được, ngày hôm qua liền xuất viện. Nếu nhìn cô thấy anh ta nhất định phải khuyên nhủ, kêu anh ta định kỳ đến bệnh viện kiểm tra tái khám.”
Rời đi bệnh viện, An Noãn thật sự không biết nên đi đâu. Không có người nhà, không có bạn bè, toàn bộ thế giới chỉ còn cô độc một mình cô
--
Trương Húc nhận được tin tức liền báo cáo với Mạc Trọng Huy: “An tiểu thư nàng gặp La Hiểu Yến ở quán cà phê, hai người hình như có cãi vã.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, trầm giọng hỏi: “La Hiểu Yến cùng Phan Bình còn không có chia tay?”
“Không có, Phan quản lí rất để tâm đến La Hiểu Yến.”
Mạc Trọng Huy trào phúng hừ nói: “Phụ nữ nào mà anh ta chẳng để tâm?”
“Ý Mạc tiên sinh, Thiên Đường rất nhiều tiểu thư đều là phụ nữ của Phan quản lí, thật đúng là tiện nghi cho anh ta.”
Mạc Trọng Huy mắt lạnh đảo qua đi, trêu chọc nói: “Như thế nào? Cậu hâm mộ anh ta? Nếu không vị trí quản lí này để cho cậu ngồi?”
“Không không không.” Trương Húc liên tục xua tay: “Tôi là người đã có vợ.”
“Trong nhà có một mẹ già mà kêu là người đã có vợ?” Mạc Trọng Huy trêu chọc nở nụ cười: “Trương đặc trợ, tuổi cậu cũng không nhỏ, cũng nên lo lắng lo lắng hôn nhân, gặp được cô gái nào tốt phải nên nắm chắc, mẹ cậu cũng gấp lắm rồi.”
“Mẹ tôi không vội, mẹ tôi chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên hỏi: “An Noãn hiện tại ở đâu?”
Trương Húc lập tức trả lời: “Sau khi rời khỏi quán cà phể, An tiểu thư đến bệnh viện.”
Khi Mạc Trọng Huy đang nghe đến hai chữ ‘Bệnh viện’, chân mày nhướng lên.
Trương Húc tiếp tục run run nói: “Nhưng hôm qua Thường Tử Phi đã xuất viện, An tiểu thư cũng không gặp đước anh ta.”
“Có gặp hay không, Thường Tử Phi đều ở trong lòng cô ấy.”
Trương Húc nhịn không được an ủi: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư đối Thường Tử Phi có lẽ chính là cảm kích cùng áy náy, dù sao Thường Tử Phi cứu cô ấy một mạng, An tiểu thư không nghĩ được cách nào báo đáp, bởi vậy vẫn nhớ bệnh tình của anh ta. Hiện tại Thường Tử Phi xuất viện , mẹ của Thường Tử Phi nhất định bức bách anh ta nhanh chóng cùng Giang tiểu thư thành hôn, dù sao trong khoảng thời gian này vẫn là Giang tiểu thư ở chiếu cố anh ta, Thường gia cũng phải cho Giang gia cái công đạo.”
“Ngày đó, tôi nói với Thường Tử Phi những lời này, nếu một người đàn ông có tôn nghiêm chắc cũng phải hành động rồi.”
Trương Húc nghi hoặc nói: “Thường Tử Phi muốn làm cái gì?”
“Phi Vũ là một xí nghiệp nhỏ tự nhiên không thể chống lại tôi, hiện tại anh ta chỉ có cưới Giang Thiến Nhu, hợp sức cùng với Giang gia.”
Trong lòng Trương Húc âm thầm oán, người đàn ông này thật đáng sợ, người bình thường cũng không nên đắc tội.