Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 15

Mưa hơi nhỏ lại một chút, màn trời âm u bị xé mở một lỗ hổng, để lọt vào một chùm sáng.

Hai cung tỳ dẫn mấy cô nương đi tới cung Tích Ngọc.

Từ cửa hông tiến vào một căn phòng nhỏ, bên trong có một tấm bình phong khảm bát bảo hoàng hoa lê, trái phải mỗi bên đặt mấy cái ghế hoàng hoa lê vuông, chính giữa có một cái ghế tròn, tất nhiên là không ai dám ngồi lên, mấy vị cô nương xách theo làn váy ướt sũng, đều ngồi ở hàng ghế hai bên.

Trong đó một cô nương với đôi mắt đẹp mặc váy hoa sen ngồi xuống, liên tục kêu lên: “Mông ta… cũng ướt…”

Nàng ta nói xong hơi cảm thấy lỡ lời, hai má đỏ rực, vội vàng ngậm miệng rồi lách mình tới bên cạnh một cái ghế sạch sẽ đối diện mà đứng, không dám ngồi xuống.

Mấy vị khác nhìn nàng ta một cái, tất cả đều đang chật vật nên không muốn nhiều lời.

Tận đến khi Phó Nhiêu theo đám người đi vào, mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nàng, tầm mắt dời xuống tới trước ngực nàng liền lập tức nhận ra thân phận của nàng.

Nữ tử đoan trang đứng đầu do dự một chút rồi đứng dậy thi lễ với Phó Nhiêu: “Thỉnh an Huyện chúa.”

Ba người khác liếc Phó Nhiêu một cái, một số khinh thường, một số miễn cưỡng, một số thì thờ ơ, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng đều là không tình nguyện đứng lên mà chỉ thoáng cúi người, xem như chào hỏi.

Phó Nhiêu giả vờ lơ đãng, không muốn làm tâm điểm chú ý, chỉ cười đáp lễ: “Chào các vị cô nương.”

Liếc mắt nhìn chiếc ghế còn lại, trên đó có vết nước, lại thấy cô nương mặc váy sen đối diện, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng, liền biết là nàng ta đã ngồi qua. Phó Nhiêu không muốn ngồi, chỉ là nếu nàng không ngồi thì tất cả mấy cô nương khác cũng sẽ đều đứng, đó không phải là chuyện tốt, nàng đành ngồi vào góc ghế, hơi chống người.

Cung điện yên lặng.

Gió mạnh cuốn theo một trận mưa trút qua song cửa sổ khiến rèm trúc rung động xào xạc, ai nấy đều cảm thấy khó chịu nhưng cũng không lên tiếng.

Chỉ có nữ tử đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Nhiêu, cười nói: “Phó cô nương quả thật là số tốt, tuy là mất phu quân Trạng nguyên nhưng lại được phong Huyện chúa, khoản mua bán này thật đúng là không thiệt thòi, nghe nói gần đây có không ít cử tử đến nhà cầu thân, chắc hẳn là muốn lợi dụng Phó cô nương để kiếm cái danh hiệu Trạng nguyên.”

Ngữ khí của nàng ta đúng là khinh bỉ.

Mấy người khác nhìn họ với những vẻ mặt khác nhau, như thể đang xem một vở kịch hay.

Phó Nhiêu bình tĩnh nhìn nàng ta một cái: “Cô nương đây nói như vậy thì chắc cũng dự định bán phu quân tương lai hòng lấy cái phong hào?”

Tiếng nói vừa dứt, cô nương mặc váy hoa màu hạnh nhân cười khúc khích, nàng ta che miệng vui sướиɠ đáp: “Phó cô nương, lời này không thể nói được, vị hôn phu của Mai muội muội chính là Tam thiếu gia của Lý gia, con trai trưởng của Lại bộ Thị lang đương nhiệm, ồ, cũng chính là biểu huynh của Công chúa Bình Khang. Lý Tam thiếu gia dáng vẻ đường đường, xuất thân quý tộc, bao nhiêu phong hào đều không đổi được!”

Phó Nhiêu tâm tư khẽ động, chẳng trách vừa tiến vào, vị Mai cô nương này liền thấy nàng chướng mắt, hoá ra là biểu tẩu tương lai của Công chúa Bình Khang.

Mai gia, nàng cũng có nghe nói qua, Mai Ngọc Thanh chính là đương kim Thông chính ty Chính sứ, quan tam phẩm, có thể kiểm soát lời ăn tiếng nói của triều đình. Có thể nói đây là thành viên quan trọng nhất trong sáu bộ nội các. Cũng khó trách ở trong hoàng cung, Mai cô nương này lại xấc xược như vậy.

Phó Nhiêu không phải kiểu người dễ dàng để mình chịu thiệt, dù gì cũng đã đắc tội với phe cánh của Thục Quý phi nên cũng không cần phải nén giận.

“A, ta cứ tưởng là ai, hóa ra là biểu tẩu tương lai của Công chúa Bình Khang, còn chưa được gả đi đã vội vàng lên tiếng thay cho nhà họ Lý, điều này không phù hợp với phong cách đoan trang của Mai Chính sứ.”

Mai Linh Tiêu nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi: “Ngươi...” Giọng điệu có hơi do dự, không biết nghĩ tới cái gì mà nàng ta lại hống hách đáp: “Ngươi là cái thá gì, cùng lắm thì cũng chỉ là một y nữ mà thôi, ở đây dùng lông gà làm lệnh tiễn, giả làm hoàng thân quốc thích!”

Từ trước đến nay chỉ có hoàng thân quốc thích mới có tư cách được phong Huyện chúa, đây là châm chọc Phó Nhiêu gà rừng mà mong xưng phượng hoàng.

Vị cô nương đoan trang ngồi đầu tiên thấy hai người cãi nhau không ra thể thống gì, vội vàng lạnh giọng: “Linh Nhi muội muội, muội đừng nói bậy.”

Phó Nhiêu không giận mà cười: “Cô nương nói ta cầm lông gà làm lệnh tiễn, là có ý gì, ta đây là Huyện chúa do Hoàng đế thân phong, chẳng lẽ Mai cô nương ỷ có phụ thân là Thông chính ty Chính sứ, ngay cả bệ hạ cũng không để vào mắt!”

Mai Linh Tiêu nghe vậy sắc môi lập tức nhạt đi, cũng ý thức được mình nói năng ngạo mạn, xúc phạm đến đương kim Thánh thượng.

Nhớ tới thanh danh của vị Thánh thượng kia ở trong triều, nàng ta không rét mà run, ấp úng giải thích: “Ngươi chớ có vu oan, ta không có ý đó...”

Vị cô nương đoan chính kia cũng biết không nên tranh chấp nữa, nếu Phó Nhiêu cứ cắn không buông thì mấy người họ đều bị phạt tội, đành phải nói một câu tử tế: “Linh Nhi muội muội, Phó cô nương là hậu duệ của Thái phó tiền triều, muội nên nhớ kỹ.”

Không ngờ lời nàng còn chưa dứt, cô nương ngồi ở phía góc, sắc mặt lạnh nhạt, buông ra một câu châm chọc: “Phó gia chúng ta nổi danh khắp nơi, không phải loại mèo chó gì cũng có thể trở thành thân thích!”

Phó Nhiêu nghe vậy nhìn lại người nọ, chỉ thấy nàng ta mặc một bộ trường sam đối khâm (*) nguyệt bạch, đầu đội trân châu, đoan chính nói năng thận trọng, là người ngay thẳng, bất luận là tư thế ngồi hay thần thái, hay cách ăn mặc đều chăm chút hơn so với người bên cạnh.

(*) Đối khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau.

Sau khi tiền triều sụp đổ, Phó gia thất thế, con cháu bị loạn quân tàn sát, chỉ có duy nhất một chi có thể tránh được tai họa ở Thục Trung. Sau khi tiên đế lên ngôi, người ngưỡng mộ sự chính trực của Phó gia, phái người đến đất Thục mời Phó gia về kinh đô. Phó gia mặc dù tàn lụi nhưng khí phách vẫn còn, mấy năm nay vẫn khẳng định được sự trong sạch và chính trực của mình, con cháu trong nhà kiên cường bất khuất, điềm đạm kín kẽ, được người đời ca ngợi.

Đến triều đại này, Phó gia có con cháu đỗ khoa cử, Hoàng đế khen ngợi gia phong của Phó gia, phong làm Ngự sử, nghe nói hiện giờ là Phó nhị của Đốc Sát viện, Phó đô Ngự sử xuất thân từ Phó gia.

Chỉ là, tuy có khí phách nhưng cũng vẫn cứng nhắc hà khắc quá mức.