Bạn Gái Tôi Là Mỹ Nhân Ngư

Chương 6

Chương 6: Sức mạnh của Long Châu
Những người đi đường ở trong này, không có ai chân chính thấy tận mắt qua tai nạn xe cộ, hơn hết dựa theo loại phim diễn trong TV, sau khi người bị đυ.ng phải bởi vì lực đập vào rất lớn đánh vào mà bay ngược ra ngoài, nhưng lúc này bọn họ lại không có nhìn thấy tình hình như vậy.

Một ít người lớn mật hướng về phía hiện trường tai nạn xe bước vài bước, sau khi tài xế trên xe con vẫn đang hoảng hồn hơi ổn định, xuống xe đi tới phía trước xe con.

”Tiểu huynh đệ, cậu, cậu không có chuyện gì sao?” Tài xế xe con kinh ngạc hỏi, bởi vì trước mắt anh lại không nhìn thấy máu tươi, cũng không có thấy người bị thương ngã xuống đất không dậy nổi, một nam một nữ kia vẫn ngồi phía trước xe con đang yên đang lành trên mặt đất, chẳng qua vẻ mặt nhìn qua chịu đựng một chút sợ hãi.

”Tôi, hình như không có chuyện gì...” Lâm Tử Phong cũng nhìn mình khó có thể tin, lúc này tay trái của anh bao bọc lấy Anna, bàn tay phải vừa mới từ trên xà bảo vệ ô tô dời đi.

Vào thời khắc nguy hiểm nhất lúc nãy, Lâm Tử Phong dùng thân thể của mình bảo vệ Anna, bản năng lại dùng bàn tay còn lại để ngăn cản đập tới trước ô tô, không nghĩ tới Lâm Tử Phong lại thực sự cảm nhận được, xe con dưới sức mạnh bàn tay của mình dừng lại!

Lâm Tử Phong giương mắt nhìn lại, nơi bàn tay của anh đẩy làm nơi đó đã xuất hiện một lõm rõ ràng, nhìn qua giống như xe con thật ra là đυ.ng vào một cây cột.

”Bà mẹ nó, tôi tại sao có thể có sức lớn như vậy!” Một đợt trốn thoát khỏi tai nạn xe, lại phát hiện năng lực của mình khác hẳn với người bình thường, Lâm Tử Phong vừa mừng vừa sợ không nhịn được trong lòng chửi bậy.

”Na Na, cô thế nào rồi?” Qua nửa phút, Lâm Tử Phong mới hồi phục tinh thần lại, quay về phía Anna trong ngực hỏi.

”Tôi cũng không có chuyện gì”, từ sau khi xảy ra tai nạn xe, đôi mắt Anna liền không hề rời đi qua Lâm Tử Phong. Một mặt là xuất phát từ cảm động trong lòng, cô không nghĩ đến một loài người mới chỉ biết hai ngày, sẽ dũng cảm cứu mình không hề để ý đến bản thân chính mình.

Dĩ nhiên nếu như Lâm Tử Phong không có ra tay, cô cũng chưa chắc sẽ bị thương. Mặt khác, là khâm phục với sức mạnh Long Châu trong cơ thể Lâm Tử Phong: “Không hổ là Long Vương trấn điện chi bảo sau cùng, lại có thể khiến cho một nhân loại yếu đuối có sức mạnh mãnh liệt như vậy, không được, Long Châu trong cơ thể anh ta mình nhất định phải sớm một chút đoạt lại mới được.”

Lâm Tử Phong dìu Anna đứng lên, xunh quanh người đi đường tất cả đều dâng lên trên: “Chàng trai, hai người thực sự không có việc gì chứ, thật đúng là trở về từ cõi chết.”

”Cô gái, lần sau qua đường cẩn thận một chút, ngàn lần không thể vượt đèn đỏ nhé.”

”Đây là đồ vật của hai người, tôi giúp hai người lấy tới.”

Một cái bác gái hảo tâm trong đó, đóng mấy cái túi to nhỏ đưa tới, Lâm Tử Phong tiếp nhận rồi nói: “Cám ơn!”

Quay người rồi hướng qua tài xế xe con nói: “Xe của chú?” Bọn họ tuy rằng không có việc gì, nhưng xe con có thể hư hỏng không phải là nhẹ.

”Không có chuyện gì không có chuyện gì, chú mở ra nhà máy sửa chữa sửa một cái là được, nếu như hai người không có bị thương, chú liền đi trước”, tài xế xe con không dám dừng lại thêm, thực ra tình huống thế này, Lâm Tử Phong hai người nếu như bị thương tài xế phải chịu trách nhiệm toàn bộ, anh chỉ sợ đến lúc hai người thanh niên này phản ứng lại, muốn anh bồi thường một khoản phí tổn thất tinh thần liền chịu không nổi đâu.

Lâm Tử Phong nhìn vẻ mặt tài xế trong lòng cũng đã hiểu được, đối với tài xế lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử chỉ cười cho qua chuyện, nhìn đồng hồ tiết học đầu tiên đã đến thời gian xong rồi, liền dẫn Anna tới quán trà sữa, nói với cô: “Na Na, tôi phải trở về đi học, cô ở nơi này uống trà sữa nghỉ ngơi một chút, nếu như còn muốn đi dạo phố...”

Lâm Tử Phong đột nhiên nhớ ra, trong người Anna cũng không có tiền, do dự một chút vẫn là từ trong túi tiền móc ra hai trăm: “Còn muốn đi dạo phố thì cầm hai trăm đồng này lại đi dạo chơi, đi dạo mệt mỏi liền đi về nhà chờ tôi tan học.”

Anna tiếp nhận hai tờ xanh trăm nguyên, hai mắt tỏa sáng cầm ở trong tay không rời mắt lăn qua lộn lại, cô thế nhưng chú ý tới, bất luận là quần áo xinh đẹp, hay là so với coca trà sữa uống còn ngon hơn, đều là dùng loại tờ màu đỏ này đổi lại.

Lâm Tử Phong nở một nụ cười bất đắc dĩ, xem ra Anna trừ là đồ tham ăn ra, còn là mê tiền mười phần, nhìn vẻ mặt cầm trong tay tờ xanh trăm nguyên, thật là so với con mèo nhìn thấy cá còn muốn hưng phấn hơn.

”Cô còn nhớ đường về nhà chứ? Nếu như không nhớ rõ, trước hết quay về trung học Đệ Nhất, lần nữa theo như đường lúc trước trở về” Lâm Tử Phong không yên tâm căn dặn nói.

Lúc này, Anna đã hoàn toàn đắm chìm trong mỹ vị trà sữa, mỗi lần cô uống một ngụm, liền muốn nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt tỉ mỉ kỹ càng nếm thử hết sức hưởng thụ, nghe được lời nói Lâm Tử Phong chỉ là thờ ơ ừ hai tiếng.

Kỳ thật, để lại cô một mình Lâm Tử Phong hoàn toàn không yên tâm, đặc biệt sau khi xảy ra tai nạn xe vừa rồi. Nhưng anh lại không thể luôn luôn cùng Anna đi dạo phố, cũng không thể mang cô về trường học đi, chỉ hy vọng sau khi trải qua kiếp hãi trước đó, Anna có thể thấm một cú đau tăng thêm một chút thông minh.

Lâm Tử Phong dọc theo đường đi chạy chậm trở lại trường học, nhưng ngay khi vừa mới trở lại cửa trường thì, tiếng chuông vào học tiết thứ hai đã vang lên, anh ở trong lòng thầm kêu một tiếng xui xẻo.

Hai tiết đầu hôm nay đầu đều là môn ngữ văn, mà cô giáo ngữ văn Phan Đông Mai lại là chủ nhiệm lớp 11, mình đã xin nghỉ một tiết, nếu tiết thứ hai lại đến muộn nữa, thế nào cũng bị cô giáo không viết kiểm điểm không được.

Lâm Tử Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lớp học tầng ba, thời điểm ngay khi anh chạy đến cửa phòng học thở hổn hển, một hồi thanh âm ngâm nga văn cổ đã truyền ra: “Vĩnh Hòa cửu niên, tuế tại quý sửu, mộ xuân chi sơ, hội vu hội kê sơn âm chi lan đình...”

Trên bục giảng, Phan Đông Mai một tay cầm sách giáo khoa Ngữ Văn, một tay cầm lấy thước dài nửa mét giải thích, kính mắt trên mũi đã trượt đến cánh mũi, nhìn qua dường như hơi động một chút thì sẽ rơi xuống. Mà đôi mắt Phan Đông Mai lúc này đang từ dưới nhìn lên trên các bạn học trong phòng học, ánh mắt sắc bén biểu lộ nghiêm túc.

”Báo, báo tin”, Lâm Tử Phong nói có chút sợ sệt, Phan Đông Mai là con cọp cái lớp 11 nổi tiếng, thủ đoạn độc ác của cô trên dưới lớp như con ông cháu cha tỏ ra kiêu ngạo nhất cũng đã bị cô trừng trị hoàn toàn ngoan ngoãn, tiết ngữ văn cũng là lớp 11 sở hữu giờ học trong chương trinh học trật tự tốt nhất.

Con mắt Phan Đông Mai đảo một vòng, liếc mắt nhìn ngoài cửa Lâm Tử Phong, một câu nói cũng không nói tiếp tục bảo các học sinh đọc văn cổ còn lại xong.

Sau hai phút, khi tất cả thanh âm đều ngừng lại, Phan Đông Mai mới từ giáo án trong tay bộp một tiếng ném trên bục giảng, từ tường kép sách bên trong rút ra một tờ giấy, trước mặt bạn học cả lớp lớn tiếng thì thầm: “Phan cô giáo tôi kính yêu nhất, bởi vì bản thân hôm nay phát hỏa, đặc biệt xin nghỉ một tiết học, cùng bạn bè đi về ra ngoài trường xả hỏa 45", mong rằng phê chuẩn! Ngài học sinh thành thật nhất, Lâm Tử Phong!”

Đoạn văn này một lát đọc xong, trong phòng học không ít bạn học đã không nhịn được cười ra tiếng, đặc biệt một ít bạn học nam, trên mặt đều là nụ cười giạn ác chỉ đàn ông mới có thể hiểu được, mà chính giữa bọn họ liền thuộc nhóm Dương Vĩ giúp Lâm Tử Phong viết đơn xin nghỉ đầu tiết cười ác nhất.

Lâm Tử Phong trong lòng thầm mắng một câu: “Đậu xanh rau muống, ngươi " dương * liệt, đều là viết mấy cái thứ lung ta lung tung!”

”Bạn học Lâm Tử Phong, cậu cảm thấy cậu viết lý do đơn xin nghỉ tiết đầu này thích hợp sao?” Phan Đông Mai đứng trên bục giảng, nói ra khí thế hùng hổ: “Ngày hôm nay bốc lửa, muốn lừa 45" đi xã hỏa? Cậu đúng là cùng cô giáo nói như thế hả, cậu nơi nào phát hỏa? Lại như thế nào xã hỏa?”