Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghiêng đầu đầy vẻ thản nhiên.
Trong bữa tiệc, không ít người chứng kiến cảnh này mà âm thầm chửi rủa. Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vốn nổi danh với tính cách kỳ quái, không sợ đắc tội ai, lần này lại dám trực tiếp chọc giận Nguyên soái Đế quốc?! Duệ Uyên người luôn được biết đến với danh tiếng đáng sợ và tính cách lạnh lùng xa cách, là người mà ngay cả hoàng thất cũng phải kính nể. Những ai nhìn thấy anh đều tránh xa, vậy mà Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lại dám “động thổ trên đầu thái tuế” thế này!
Ánh mắt mọi người nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Dư giờ đây vừa kinh ngạc vừa kỳ quặc.
Bề ngoài thì Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò. Cô vội vàng hỏi hệ thống:
“Hệ Thống, độ hảo cảm của Duệ Uyên với tôi đã tụt xuống chưa?”
“Hảo cảm ban đầu của anh ta vốn là -60. Hiện tại vẫn không giảm thêm.”
“Không thể nào! Tôi đã làm đến mức này mà anh ta vẫn không giận sao?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư thầm nghiến răng.
Xem ra, chỉ còn cách đi theo cốt truyện gốc!
Đối diện ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Duệ Uyên, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nở nụ cười xin lỗi:
“Nguyên soái đại nhân, tôi thành thật xin lỗi vì hành động khi nãy.”
“Để thể hiện sự hối lỗi, tôi có một món quà muốn tặng ngài.”
Nói rồi, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư phất tay, ra hiệu cho người hầu mang lên một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, đặt trước mặt Duệ Uyên. Chiếc hộp được chế tác từ kim loại cao cấp, khắc hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã toát lên sự xa hoa.
Mọi người xung quanh bàn tán:
“Bên trong hộp là gì vậy?”
“Có lẽ là châu báu ngọc ngà quý giá.”
“Đủ khiến Duệ Uyên đại nhân nguôi giận, chắc hẳn phải vô cùng quý giá…”
“Thánh Tử này cuối cùng cũng biết sợ. Nếu không xin lỗi hôm nay, chắc chẳng còn đường sống!”
Dưới vô vàn ánh mắt tò mò, người hầu mở chiếc hộp ra. Mọi người nín thở dõi theo, chờ đợi điều quý giá bên trong.
Nhưng thứ xuất hiện lại là… một chiếc váy đỏ bình thường!
“!!!”
Đây chắc chắn không phải thứ quý giá mà họ tưởng tượng. Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đang đùa sao?!
Duệ Uyên nhíu mày, trên mặt thoáng hiện lên sự khó hiểu. Anh quay đầu nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, giọng lạnh băng:
“Cô có ý gì?”
“Rất đơn giản thôi.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư bước tới, lấy chiếc váy ra và giũ thẳng trước mặt anh.
“Đây là chiếc váy đặc biệt tôi đặt may riêng cho anh.”
Rồi cô còn nâng chiếc váy, so thử lên người Duệ Uyên:
“Tôi đã nghĩ rất lâu, bỗng nhiên muốn được nhìn Nguyên soái đại nhân mặc chiếc váy đỏ này và nhảy múa trong lâu đài của tôi.”
“Nguyên soái, anh sẽ nhận lời thỉnh cầu này của tôi chứ?”