Nói xong, nụ cười của bà ta càng sâu hơn: “E là Hạ đại nhân không hiểu rõ bản lĩnh của nha đầu này, nhưng nếu nàng ấy đã quyết định bảo vệ một người, thì lão thân tin chắc rằng nàng ấy có thể bảo vệ được.”
Hạ Tử Lương thu lại vẻ mặt, hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy thì sao chứ?
Nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi, cho dù còn sống cũng chưa thể nói trước được điều gì, huống chi hiện giờ cậu ta không nơi nương tựa, lại dựa vào cái gì để lật ngược tình thế?”
“Hạ đại nhân đã từng nghe nói đến Phượng Lệnh chưa?”
Nghe thấy câu này, trong lòng Hạ Tử Lương chấn động, vội vàng quay đầu nhìn bà ta: “Phượng Lệnh?! Ta chỉ cho là lời đồn, vậy mà thật sự có sao?”
Thấy Thôi ma ma chỉ cười không nói, ông ta đi tới đi lui suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Nghe nói Tiên Thái hoàng thái hậu từng đoán trước được triều đình đời sau sẽ sinh loạn, liền lệnh cho tâm phúc thành lập một đội ám bộ, ám bộ chỉ nghe lệnh của Tiên Thái hoàng thái hậu và người nắm giữ Phượng Lệnh, mấy năm nay đã thâm nhập vào văn võ bá quan trong triều và cả giới bình dân, một khi xảy ra biến động, người giữ Phượng Lệnh có thể tự mình quyết định chọn một người trong hoàng tộc ban cho Phượng Lệnh, điều này cũng có nghĩa là…” Người này có tư cách kế vị vượt cấp.
“Bà chính là người giữ Phượng Lệnh?!”
Hạ Tử Lương nhìn lão ma ma tướng mạo tầm thường trước mặt, thậm chí còn già nua hơn cả ông ta, không nhịn được mà khóe miệng giật giật mấy cái.
Thôi ma ma vuốt tay cười khẽ: “Hạ đại nhân, ta đã chọn chủ, bây giờ, đến lượt ngài rồi.”
Hạ Tử Lương kinh ngạc nhìn bà ta hồi lâu không nói gì.
Lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tiết thị bưng trà nước đi vào, thấy hai người trừng mắt nhìn nhau không nói gì, liền thấy lạ hỏi: “Hai người làm sao vậy?”
“Không có gì, bà ra ngoài trước đi, chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Hạ Tử Lương đuổi Tiết thị ra ngoài, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nói với Thôi ma ma: “Được, ta tạm thời đồng ý giúp các người, nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, Nhị hoàng tử có phải là người tài giỏi hay không, lão phu còn cần phải xem xét thêm.”
“Có lời này của đại nhân là được rồi.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Thôi ma ma khẽ hành lễ: “Lão thân chỉ biết chút thủ đoạn của cung nhân, không thể ra mặt được, mọi việc xin nghe theo sự sắp xếp của Hạ đại nhân.”
Hạ Tử Lương vuốt vuốt chòm râu dài, đi tới trước bàn cẩn thận xem xét cây nỏ tay áo kia, bỗng nhiên nói: “Sài đại nhân ở Ty Chế tạo Sắt có chút giao tình với lão phu, chắc hẳn ông ta sẽ rất vui lòng nhận những người thợ rèn này vào ty.”
Nói xong, ông ta không nhịn được mà thở dài nói: “Xem ra chuyện kết bè kết phái này, lão phu cũng không thể không làm rồi.”
…
Tuân Liễu đương nhiên không biết kinh thành cách xa ngàn dặm vì nàng mà xảy ra biến động lớn đến nhường nào, ban đầu nàng nghĩ đến việc để những người kia đi tìm Hạ Tử Lương báo án, hoàn toàn là vì cảm thấy đám sơn phỉ này lai lịch không tầm thường, muốn tìm một vị quan lớn hơi đáng tin cậy một chút để tiếp nhận thôi, mà mặt khác, nàng cũng sợ chuyện của mình và Tần Phong bị bại lộ, vị Hạ đại nhân này có thể giúp bọn họ che giấu một hai phần.
Khi vụ án ở khu mỏ còn chưa có kết quả, nàng và Tần Phong đã sớm rời khỏi dãy núi Long Nham, vượt qua đất Bình Châu, đến địa phận Lân Châu.
Phía bắc Lân Châu đang giao chiến với nước Xương, do quân lương và đoàn thương nhân qua lại vùng trung tâm Đại Hán đều đi từ phía nam, nên việc canh gác cửa thành tương đối lỏng lẻo, Tuân Liễu và Tần Phong đã nhân lúc lính canh kiểm tra đoàn thương nhân mà chui từ dưới gầm xe ngựa vào trong thành.