Vốn dĩ mấy ngày nay đều là Tử Quân một mình đi săn, nhưng hôm nay Cố Lục và Tống Chương muốn đi theo quan sát.
Tử Quân nghĩ nghĩ, đơn giản mang theo cả Ngụy Cẩm.
Xuân Tiếu ở lại một mình không tốt.
Xuân Tiếu không để bụng, “Có gì đâu?”
Tử Quân nói với giọng ý vị không rõ, “Có khả năng khi chúng ta trở về, sẽ thấy một tiểu thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, khóc sướt mướt, thật là thê thảm.”
Xuân Tiếu đột nhiên nhớ lại, ban ngày Hà Siêu có mấy người lẩm bẩm nói chuyện.
Nàng nghe lén được, họ cư nhiên đang bàn luận về mông của mình!
Lúc đó nàng tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng không muốn gây sự, chỉ oán giận với công tử vài câu.
Xuân Tiếu ôm chặt ngực mình, không chắc chắn nói: “Sao có thể?! Công tử đừng nói bậy, ta hiện tại là... nam.”
Cố Lục, Tống Chương và Ngụy Cẩm đều không chú ý tới cách nói kỳ quái của nàng.
Tử Quân ánh mắt qua lại xung quanh, không chút để ý, “Tiểu thiếu niên chưa thoát tính trẻ con, mông càng kiều.”
Xuân Tiếu tức khắc đỏ mặt, “Công tử!”
Ngụy Cẩm đi phía sau, ánh mắt quái dị nhìn Tử Quân, rồi lại nhìn Xuân Tiếu.
Nam tử nói chuyện thoải mái, hắn đã quen.
Nhưng tình huống này xảy ra giữa Tử Quân và Xuân Tiếu, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Có thể là do cách họ ở chung.
Xuân Tiếu luôn thích nhõng nhẽo với Tử Quân.
Đừng nói là Ngụy Cẩm, ngay cả Cố Lục và Tống Chương, đôi khi cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Họ thật sự có quan hệ như vậy sao?
Trước đây hắn nghe nói về những câu chuyện tương tự.
Công tử và người hầu, hoàng tử và hộ vệ...
Nhưng trong đời sống hiện thực, hẳn là không thể nào...
Ngụy Cẩm đang miên man suy nghĩ, phía trước Tử Quân dừng bước.
Tử Quân nắm chặt cành khô trong tay, mang theo sự tàn nhẫn tiến vào lùm cây bên cạnh.
Rút cành khô ra, phần đuôi có một con thỏ xám run rẩy bị xuyên qua.
Xuân Tiếu che miệng, nuốt tiếng thét chói tai, mặt vừa đỏ bừng giờ tái nhợt.
A a a a!
Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, công tử sao có thể nhẫn tâm như thế!
Quả thực còn đáng sợ hơn đám biếи ŧɦái kia!
Trên đường trở về, Ngụy Cẩm đi trước, đột nhiên có người kéo tay hắn.
Ngụy Cẩm mờ mịt ngẩng đầu, thấy Tử Quân không có cảm xúc trên mặt.
Ngụy Cẩm lúc này mới chú ý mình suýt đυ.ng vào thân cây, hắn rút tay khỏi tay Tử Quân, lùi lại hai bước kéo ra khoảng cách, nói: “Đã biết.”
Tử Quân kỳ quái nhìn Ngụy Cẩm.
Làm gì?
Sao lại xa nàng như vậy?
Nàng sẽ ăn người sao?
Chờ khi xuống núi, mấy người rõ ràng cảm thấy không khí không đúng.
Một đám người dưới chân núi nhìn họ đi xuống, không ai nói chuyện hay đùa giỡn, không khí có vẻ trầm mặc áp lực.
Xuân Tiếu dần dần ngừng nói, có chút bất an, chạy tới bên Tử Quân, “Công tử, chuyện gì vậy?”
Tử Quân không nói gì.
Khi họ xuống đến chân núi.
Hà Siêu là người đầu tiên lên tiếng, “Lục Tử Quân, không ngờ ngươi thật sự làm ra chuyện này. Ngươi vẫn là người đọc sách, sao có thể vô sỉ như vậy!”
Tử Quân thần sắc nhàn nhạt, quanh thân hơi thở lạnh lẽo như đêm đông, nàng đứng đó, tự nhiên tỏa ra khí chất quý phái và thanh nhã mà người thường khó có được.
“Ta làm gì?”
Những người khác cảm thấy Tử Quân không dễ chọc, không nói gì, đứng xem náo nhiệt.
Nhưng Hà Siêu không sợ đắc tội người khác, hắn ghét nhất loại người chưa từng chịu khổ, kiêu ngạo như công tử ca.
Hà Siêu một bộ chính khí lẫm nhiên, “Ngươi làm gì, chính ngươi biết! Ngươi thừa nhận, rồi xin lỗi huynh đệ Triệu thị, mọi chuyện chúng ta sẽ bỏ qua.”
Tử Quân nhìn Hà Siêu, “Vậy ta đã làm gì?”
Nàng nhìn hắn, nhưng trong mắt không có tia dao động, cũng không thấy bóng mình. Hà Siêu theo bản năng tránh ánh mắt nàng, sau đó cảm thấy tức giận.
Lục Tử Quân, đến giờ vẫn không thừa nhận!
Hà Siêu đẩy nam nhân bên cạnh, “Triệu Dương, chính ngươi nói.”
Trong mắt Triệu Dương hiện lên tia tinh quang và đắc ý, khi đối diện ánh mắt Tử Quân, lập tức cúi đầu, bộ dáng trung thực, nói rõ ngọn nguồn.