Hệ Thống Trù Thần

Chương 11: Vị Khách Bí Ẩn

Buổi chiều hôm đó, khi Lạc Nhật đang cẩn thận lau dọn từng chiếc bàn trong quán, anh nghe thấy tiếng chuông gió treo ngoài cửa khẽ kêu lên. Một bóng người cao lớn, khoác áo choàng đen dài bước vào. Đôi mắt sắc sảo ẩn dưới mũ trùm, ánh lên vẻ bí ẩn.

“Xin chào quý khách,” Lạc Nhật nhanh chóng mỉm cười, nở một nụ cười thân thiện nhất. Tuy nhiên, trong lòng không khỏi cảm thấy đôi chút lo lắng. Người đàn ông này trông không giống một tu sĩ bình thường, và nhất là cái cách ông ta đảo mắt nhìn khắp nơi, như thể đang dò xét.

Vị khách gật đầu đáp lại một cách lạnh lùng rồi tiến đến một góc khuất, ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ. Lạc Nhật chưa kịp bắt chuyện, vị khách đã cất giọng trầm trầm:

“Ta nghe nói nơi này có những món ăn… đặc biệt.”

Lạc Nhật hơi sững lại, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Đúng vậy, quán chúng tôi phục vụ đủ loại thực khách, từ tu sĩ cho đến…” Anh ngập ngừng. “Một số vị khách độc lạ khác.”

Vị khách nhếch miệng cười, ánh mắt sắc bén nhìn anh. “Thú vị thật. Ta muốn một món gì đó đủ mạnh để giúp ta gia tăng nguyên khí. Và… hãy cho ta thứ gì đó mới lạ.”

Lạc Nhật nuốt nước bọt. Thực đơn của anh không thiếu các món kỳ lạ, nhưng để phục vụ vị khách kỳ bí thế này, anh cảm thấy cần phải sáng tạo. “Chờ một chút nhé, để tôi kiểm tra lại các nguyên liệu.” Anh khẽ nói rồi lui vào bếp.

Đứng trong căn bếp nhỏ, Lạc Nhật lẩm bẩm: “Mình đã có món canh Long Nguyên rồi, nhưng liệu có đủ đặc biệt không? Hay là…” Anh mở tủ nguyên liệu, mắt sáng lên khi thấy túi gia vị mà Hệ Thống Trù Thần đã cung cấp cho nhiệm vụ trước đó. Anh tự nhủ: “Có lẽ đã đến lúc dùng đến nguyên liệu này.”

Lạc Nhật bắt đầu chuẩn bị một nồi canh “Thiên Niên Thảo Cổ” kết hợp với tinh chất Long Hoa. Những động tác quen thuộc của anh giờ trở nên nhanh nhẹn, gọn gàng hơn bao giờ hết. Nồi canh dần sôi lên, mùi hương thơm ngát, lan tỏa khắp không gian quán.

Khi Lạc Nhật mang bát canh ra, vị khách đã ngồi thẳng dậy, đôi mắt dõi theo anh một cách chăm chú. Lạc Nhật đặt bát canh trước mặt ông, nở một nụ cười tự tin. “Đây là món Thiên Niên Thảo Cổ Canh, một món ăn giúp phục hồi nguyên khí và tăng cường sức mạnh nội tại. Mời ngài thưởng thức.”

Vị khách gật đầu, cầm lấy bát canh, rồi nhấp thử một ngụm. Đôi mắt ông sáng lên, rồi lại nhìn Lạc Nhật đầy bất ngờ. “Ngươi… ngươi thực sự đã làm ra món ăn này?”

Lạc Nhật bật cười, không che giấu niềm tự hào. “Quán của chúng tôi luôn phục vụ những món ăn độc đáo nhất cho những vị khách đặc biệt như ngài.”

Vị khách mỉm cười, ánh mắt dịu lại. “Ngươi không phải một đầu bếp tầm thường. Ta là Huyền Kiếm Tôn Giả, người đã phiêu bạt khắp nơi để tu luyện và trải nghiệm các món ăn hiếm. Món canh của ngươi, thực sự vượt ngoài mong đợi của ta.”

Lạc Nhật bối rối cúi đầu cảm tạ, nhưng trong lòng không khỏi phấn khích. Được một cao nhân như Huyền Kiếm Tôn Giả khen ngợi là niềm vinh hạnh lớn lao với anh.

Khi Huyền Kiếm Tôn Giả vừa rời khỏi, Lạc Nhật cảm thấy mệt mỏi nhưng rất mãn nguyện. Anh vừa bước ra khỏi bếp thì một bóng nhỏ nữa lướt qua cửa quán. Là Tiểu Hắc – chú mèo cánh dơi mà anh đã gặp trong khu rừng hôm trước.

“Lại gặp ngươi rồi, Tiểu Hắc.” Lạc Nhật mỉm cười, cúi xuống nhìn con mèo nhỏ. “Có vẻ như ngươi muốn đòi món ăn ta đã hứa?”

Tiểu Hắc nhảy lên bàn, đôi mắt sáng rực. “Tất nhiên rồi! Ta đã chờ ngươi mãi. Ta nghe nói món ăn của ngươi có thể làm lông ta bóng mượt hơn. Ngươi có cái gì đặc biệt cho ta không?”

Lạc Nhật bật cười, vỗ nhẹ vào đầu Tiểu Hắc. “Yên tâm, lần này ta sẽ làm cho ngươi một món ăn thật đặc biệt.” Anh quay vào bếp, lấy một ít thịt linh thú đặc biệt kết hợp với một chút mật ong rừng rậm, rồi nướng chúng một cách cẩn thận. Khi món ăn đã chín vàng ươm, thơm phức, anh đặt nó trước mặt Tiểu Hắc.

“Đây là món Mật Nướng Linh Thú – món ăn này sẽ giúp ngươi có bộ lông bóng mượt và năng lượng dồi dào.” Lạc Nhật cười tự hào.

Tiểu Hắc không chờ thêm giây nào, cúi xuống ăn liền một mạch. Sau khi thưởng thức xong, đôi mắt Tiểu Hắc ánh lên sự hài lòng. “Ngươi thật sự có tài. Ta chưa bao giờ ăn món nào ngon như thế này!” Nó vẫy đôi cánh nhỏ, lông trên thân bắt đầu sáng bóng một cách kỳ diệu.

Lạc Nhật nhìn Tiểu Hắc, lòng tràn đầy niềm vui và hài lòng. “Lần sau nếu có dịp, ngươi lại đến nhé, ta sẽ làm thêm những món ngon khác cho ngươi.”

Tiểu Hắc vẫy đôi cánh, nở một nụ cười tinh quái. “Nhất định rồi, nhưng lần sau nhớ chuẩn bị thêm thịt linh thú nhé. Ta rất thích loại đó!”

Nhìn Tiểu Hắc bay ra khỏi quán, Lạc Nhật mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Quán ăn nhỏ bé của anh không còn chỉ là nơi để phàm nhân thưởng thức ẩm thực, mà còn là điểm đến của cả tu sĩ lẫn yêu thú.

Anh thầm nghĩ, “Có lẽ sứ mệnh của mình là trở thành đầu bếp của tất cả – dù là con người, yêu thú, hay những cao nhân.”

Trong đầu, Hệ Thống Trù Thần vang lên, nhưng Lạc Nhật chỉ khẽ cười. Anh đã sẵn sàng đón nhận bất kỳ thử thách mới nào từ hệ thống.