Lạc Nhật bước ra khỏi cụm cỏ Long Hoa với một túi nguyên liệu quý trong tay. Nhìn quanh khu rừng âm u, anh thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình đã hoàn thành việc hái cỏ mà không bị yêu thú tấn công. Dù đôi chân vẫn còn hơi run vì căng thẳng, anh không thể kìm nén nụ cười tự đắc khi nghĩ đến việc mình đã vượt qua thử thách này. “Không tệ chút nào, Lạc Nhật!” anh tự nhủ.
Vừa định quay về quán ăn, Lạc Nhật chợt nhận ra rằng con đường phía trước không hề giống với đoạn đường anh đã đi qua ban đầu. Cây cối dày đặc, rễ cây ngoằn ngoèo nổi lên như muốn ngăn lối, gió thổi lành lạnh mang theo mùi hương của cỏ cây dại làm anh thấy rờn rợn.
“Khoan đã... không lẽ mình bị lạc?” Anh khựng lại, cố gắng nhìn xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau khiến anh giật mình quay lại. Đôi mắt mở to, Lạc Nhật nhìn thấy một bóng đen nhỏ đang tiến lại gần – một con mèo nhỏ với đôi cánh dơi kỳ lạ.
“Cái… cái gì đây? Mèo dơi?” Anh thốt lên đầy ngạc nhiên.
Con mèo nhỏ nhảy lên một tảng đá gần đó, đôi mắt xanh sáng rực trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào túi cỏ của anh. Dường như nó có ý đồ gì đó.
“Đừng có mà… nhìn túi cỏ Long Hoa của ta như thế!” Lạc Nhật lùi lại, bảo vệ túi cỏ quý vừa vất vả hái được. Con mèo cánh dơi nheo mắt, vẻ như vừa khinh bỉ vừa thích thú.
“Ngươi không phải là chủ nhân của nó, sao lại giữ khư khư thế?” Con mèo đột ngột cất tiếng nói, giọng thanh mà sắc như kim.
Lạc Nhật sững sờ, miệng há hốc không tin vào tai mình. “Ngươi… ngươi biết nói sao?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy yêu thú biết nói?” Con mèo dơi nheo mắt, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. “Ta là Tiểu Hắc, Linh Thú bảo vệ khu rừng này. Thứ ngươi đang cầm là cỏ Long Hoa, một báu vật hiếm có. Nếu không có lý do chính đáng, tốt nhất nên đặt lại chỗ cũ!”
Lạc Nhật cười ngượng, cố gắng giải thích. “À, ta hái cỏ Long Hoa này vì… vì quán ăn của ta có một vị khách rất đặc biệt. Nàng ấy cần loại cỏ này để bổ trợ tu luyện. Để thỏa mãn nhu cầu của khách hàng là sứ mệnh của ta mà.”
Tiểu Hắc nhìn anh một lúc, đôi mắt lóe lên sự tò mò và thăm dò. “Quán ăn? Một phàm nhân như ngươi lại có thể phục vụ những tu sĩ và yêu thú sao?”
“Ừm… đấy là điều mà ta đang cố gắng làm.” Lạc Nhật gật đầu, cố nở nụ cười thân thiện. “Quán ăn của ta có rất nhiều khách đặc biệt, và nếu có thể làm họ hài lòng, ta sẽ có thêm danh tiếng.”
Tiểu Hắc ngẫm nghĩ, rồi tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt anh. “Được thôi, ta sẽ không ngăn ngươi. Nhưng ngươi phải hứa với ta một điều: nếu có cơ hội, ngươi sẽ chuẩn bị một món ăn thật đặc biệt cho ta, không phải loại bình thường mà ngươi nấu cho mấy yêu thú khác.”
Lạc Nhật cười xòa, gãi đầu. “Được thôi, ta hứa! Ngươi là người đầu tiên giúp đỡ ta trong khu rừng này mà.”
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt Lạc Nhật, Tiểu Hắc gật đầu hài lòng rồi xoay mình, đôi cánh dơi vỗ nhẹ đưa nó bay lên cao, biến mất trong bóng đêm. Lạc Nhật nhìn theo, thầm cảm thấy nhẹ nhõm. “Xem ra khu rừng này còn nhiều điều thú vị hơn mình nghĩ.”
---
Sáng hôm sau, Lạc Nhật trở lại quán ăn, lòng tràn đầy phấn khởi khi biết rằng mình đã hoàn thành công việc hái cỏ. Anh ngay lập tức chuẩn bị nguyên liệu để chế biến món canh đặc biệt cho vị khách nữ tu sĩ bí ẩn mà anh đã gặp trước đó. Dường như nàng rất thích các món ăn bổ trợ tu luyện, và Lạc Nhật biết rằng nếu muốn tạo dựng danh tiếng, anh phải làm nàng hài lòng.
Anh đổ nước vào nồi, thả từng cọng cỏ Long Hoa quý giá vào, cẩn thận thêm từng loại gia vị mà anh đã cất công sưu tầm. Khói bốc lên, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, tạo nên một không gian huyền bí, như thể nơi đây là một lò luyện đan chứ không phải quán ăn nhỏ bé.
Ngay lúc đó, cánh cửa quán mở ra và vị khách nữ bước vào, mang theo một luồng khí thanh tao mà mạnh mẽ. Lạc Nhật mỉm cười chào đón, cố gắng giấu đi sự hồi hộp trong lòng.
“Ồ, cô quay lại đúng lúc đấy,” anh nói, tay vẫn không ngừng khuấy nồi canh.
Nàng quan sát cách anh chế biến, đôi mắt hiện lên vẻ hài lòng và một chút tò mò. “Xem ra ngươi đã tìm được cỏ Long Hoa.”
Lạc Nhật gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. “Đúng vậy, sau một chuyến đi dài và không ít khó khăn. Nhưng cuối cùng thì… tôi đã hái được nó.”
Anh khéo léo đổ canh vào một bát lớn, rồi cẩn thận bưng ra đặt trước mặt nàng. “Mời cô thưởng thức món canh Cỏ Long Hoa – món ăn bổ trợ tu luyện đặc biệt của quán chúng tôi.”
Nàng nhấc bát canh lên, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ. Mặt nàng dần ánh lên sự hài lòng khi cảm nhận từng giọt canh thấm đẫm trong cơ thể. Một luồng khí thanh nhẹ nhàng lưu chuyển, ánh mắt nàng sáng rực, như thể dòng nguyên khí trong người nàng đang được khai thông.
“Ngươi quả thực là một đầu bếp tài ba. Món canh này giúp ta cảm nhận sự hài hòa giữa trời đất và tinh hoa của thảo dược. Ngươi đã làm rất tốt.” Nàng nói, giọng nói ấm áp nhưng không kém phần uy nghi.
Lạc Nhật cúi đầu, không giấu được niềm vui và sự tự hào. “Cảm ơn cô. Lời khen của cô là động lực lớn để tôi cố gắng hơn nữa. Quán ăn của tôi sẽ không chỉ là nơi phục vụ phàm nhân, mà còn dành cho tất cả những ai có nhu cầu thưởng thức ẩm thực đặc biệt.”
Vị nữ tu sĩ mỉm cười, đặt bát xuống và gật đầu với Lạc Nhật. Sau khi thanh toán, nàng bước ra khỏi quán, để lại một ánh mắt khích lệ mà Lạc Nhật khó có thể quên.
Ngay lúc đó, anh bỗng nghe một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu, âm thanh mà chỉ có mình anh có thể nghe thấy:
[Hệ Thống Trù Thần]: “Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ ‘Khám phá bí mật về nguyên liệu thần bí’. Chủ nhân nhận được công thức món ăn mới: ‘Long Nguyên Bồi Nguyên Tửu’ – món ăn giúp hồi phục nguyên khí cho yêu thú và tu sĩ.”
Lạc Nhật mỉm cười, cảm giác như mình đã bước thêm một bước dài trên con đường trở thành bậc thầy ẩm thực. Quán ăn nhỏ bé của anh giờ đây không chỉ đơn thuần phục vụ phàm nhân, mà còn có thể trở thành điểm đến của cả những tu sĩ và yêu thú huyền bí.
“Cứ đà này, chắc chắn quán của mình sẽ ngày càng nổi tiếng!” Anh lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy hy vọng và quyết tâm.