Người ở bàn bên cạnh vẫn đang tiếp tục trò chuyện.
Qua tấm rèm mỏng trong suốt, Huy Nhạc nhìn thấy bàn đó có hai quý tộc đang nói chuyện, trong đó có một người có vẻ ngoài ôn hòa, xinh đẹp, vàng mắt đỏ bừng, chọc người trìu mến, là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp.
“Nhưng mà…” Thiếu niên mở miệng, giọng nói mềm mại đến cực điểm, hơi mang chút ủy khuất, “Bệ hạ lại từ chối lời mời của gia tộc chúng ta.”
Người đàn ông trung niên tóc nâu đối diện nói: “Bệ hạ có chút mâu thuẫn với quý tộc. Nhưng cậu thì khác.”
Hắn hạ giọng, “… Dù sao thì, gia tộc của cậu cũng chính là mẫu tộc của nhị thế.”
Vừa nói xong câu đó, khí thế của Bùi Trầm Sơ đột nhiên thay đổi.
Ban đầu hắn còn có vẻ như đang xem kịch vui, bây giờ trên mặt lại xuất hiện một tia băng hàn lệ khí.
Huy Nhạc thính lực rất tốt, cậu chú ý nghe một chút, là có thể rõ ràng nghe thấy từng chữ một, dù cho hai người kia nói chuyện rất nhỏ.
“Nhị thế”, từ này là chỉ là mẹ của Bùi Trầm Sơ, vị hoàng đế đời trước của đế quốc!
Nói cách khác, thiếu niên xinh đẹp kia có thể được coi là em họ của Bùi Trầm Sơ?
Omg, thật là một tin tức lớn! Nhưng cậu lại không muốn nghe những bí mật này!
“Hừ… Nhưng mà bệ hạ bây giờ không nhắc đến mẹ của ngài nữa, cũng không quan tâm đến vinh quang của gia tộc ta.” Thiếu niên miệng thì phản bác, nhưng giọng điệu rõ ràng là đã được an ủi, lộ ra một nụ cười yếu đuối đáng thương, “Tính thời gian, bệ hạ bây giờ cũng sắp trở lại đế quốc rồi. Không biết giờ ngài ấy đang ở đâu…”
“— bá tước Chloe.”
Lời nói của thiếu niên bị cắt ngang. Bùi Trầm Sơ một tay vén tấm rèm lụa mỏng kia lên, cười lạnh nói, “Lâu rồi không gặp, hóa ra cậu lại nhớ ta đến vậy.”
“!!”
Một tiếng “kéttt” vang lên, người đàn ông tóc nâu kia sợ đến mức đứng bật dậy, ghế dựa cọ sát lên sàn nhà phát ra tiếng kêu chói tai. Sắc mặt hắn tái nhợt, giống như ban ngày ban mặt gặp quỷ, thiếu niên tên Chloe cũng kêu lên thất thanh: “Bệ, bệ hạ?! — Sao ngài lại ở đây?!”
Huy Nhạc lặng lẽ buông nĩa xuống, giơ một chiếc đĩa lên che mặt.
Cậu đoán sẽ có một sự kiện đổ máu xảy ra.
Trên mặt Bùi Trầm Sơ vẫn nở nụ cười, biểu cảm có thể coi là hiền lành, nhưng ai quen thuộc hắn đều biết, hắn càng cười, càng chứng tỏ chuyện không hề đơn giản.
“Nếu ta không ở đây, thì làm sao có thể nghe ngươi bày tỏ lòng nhớ nhung đối với gia mẫu?”
Hắn cười nhẹ hai tiếng, lập tức đi đến trước mặt Chloe, nắm cổ cậu, “Nếu cậu tưởng niệm vinh quang của gia tộc như vậy, không bằng ta đưa cậu đi gặp tổ tiên ngay bây giờ đi.”
“Rống—”
Trong nháy mắt khi Bùi Trầm Sơ cất bước, một con hổ trắng khổng lồ xuất hiện, gầm thét xé toạc màn che!
“…… A!!!”
“Loảng xoảng ——”
“Sao lại thế này?! Từ từ, đó là……?!”
“Bệ hạ! Là bệ hạ!!”
Trong chốc lát, cả đại sảnh náo loạn!
“Bệ hạ, ngài không thể gϊếŧ tôi……! Tôi là…… Nhị thế gia tộc……”
Giữa tiếng kêu thét chói tai, Chloe sợ hãi đến cực điểm, “Ngài không thể gϊếŧ tôi! Xin ngài! —— aaa!”
Mặt cậu ta nhanh chóng nghẹn đến mức tím tái, ý thức được rằng mình thực sự có thể chết!
Bùi Trầm Sơ cười lớn, cúi đầu nhìn cậu ta với vẻ thân mật, như thể đang rất vui vẻ nói: “Phải không? Nhưng ta nhớ rõ, những kẻ ngu ngốc như cậu ta đã gϊếŧ không dưới một trăm rồi.”
Người đàn ông tóc nâu đối diện hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn sợ đến tè ra quần, nằm bẹp trên mặt đất.
Trong đại sảnh, âm nhạc ban đầu đã bị tiếng ồn át đi, những mỹ thực rượu ngon trên bàn các quý tộc khác bị đổ tung tóe khắp nơi. Bạch Hổ vui vẻ đuổi theo các quý tộc, làm không ít người hoang mang lo sợ.
Huy Nhạc cảm thấy, đối với những quý tộc này mà nói, nhìn thấy ma quỷ còn dễ chịu hơn là gặp phải vị hoàng đế thích gϊếŧ người này.
Bùi Trầm Sơ chưa bao giờ là một vị hoàng đế mẫu mực.
Các quý tộc tuy không dám nói ra, nhưng trong lòng đều lén lút cảm thấy hắn “không đứng đắn” – không quan tâm đến lễ nghi, không biết giữ gìn hình tượng, không chú ý cái gọi là vinh quang của quý tộc.
Giống như lúc này đây.
Kỳ thật chỉ mới mười phút trước thôi, Huy Nhạc vẫn chưa thể liên hệ Bùi Trầm Sơ với những hành động điên rồ trong tư liệu mà cậu đọc trước đó.
Đến tận giờ phút này cậu mới nhận ra, người này thực sự là một vị bạo quân điên rồ!
Đồng tử của Chloe bắt đầu giãn ra, trong cổ họng phát ra tiếng hít thở dồn dập.
Bùi Trầm Sơ lạnh lùng nhìn cậu ta, đốt ngón tay chậm rãi siết chặt lại, loại cảm giác chết chóc như ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể hắn, đôi đồng tử xanh lục co lại thành một đường thẳng-----