Bắc Ngụy.
Năm Thuận An thứ mười chín.
Giữa mùa đông, gió lạnh thổi mạnh, tuyết mịn rơi dày phủ trắng cả mặt đất. Khắp các nhà cửa đều đóng kín, chỉ riêng phủ Trấn Quốc tướng quân là treo lụa đỏ cao ngất, tiếng nhạc cổ trỗi lên vang trời.
Hôm nay là ngày thành hôn của thiếu tướng quân phủ Trấn Quốc Lục Bùi Phong và đại tiểu thư phủ thái phó Tống Minh Yên.
Cả trong ngoài phủ đều tràn ngập không khí vui tươi rộn ràng.
Tống Minh Diên vừa mở mắt đã thấy mình đang ngồi trong kiệu hoa, tiếng pháo mừng và nhạc chiêng trống chấn động màng tai.
Nàng có chút ngẩn ngơ.
Sao lại thế này?
Không phải nàng vừa bị sét đánh mà chết sao?
Chưa kịp hiểu rõ tình cảnh trước mắt, một dòng ký ức xa lạ như cơn sóng thủy triều tràn vào tâm trí nàng.
Tống Minh Diên tối sầm mặt, suýt chút nữa đã một cước đá sập hỉ kiệu, niềm vui vì sống lại phút chốc tan biến.
Tạo nghiệt lớn rồi, nàng thế mà lại xuyên vào thân thể của nữ pháo hôi trùng tên trùng họ với nàng trong bộ tiểu thuyết từng đọc qua, nhân vật này lại còn có một số phận vô cùng thảm thương.
Trời cao thật biết đùa giỡn mà!
Chỉ vì lúc độ kiếp nàng ngông cuồng nói một câu: “Mệnh ta do ta không do trời", có đáng để bị trừng phạt thế này không? Chẳng lẽ đến thế gian này cũng phải chịu cảnh bị đùa bỡn?
Sau khi đem ông trời từ đầu đến đuôi mắng một lượt, Tống Minh Diên miễn cưỡng chấp nhận sự thật cay đắng này.
Được rồi, té ngã ở đâu thì nằm yên ở đó, chẳng qua chỉ là sống lại thành một nhân vật pháo hôi! Chỉ cần tồn tại, nàng còn có thể đảo ngược tình thế, ai biến nàng thành pháo hôi, nàng sẽ khiến kẻ đó trở thành pháo hôi!
Tống Minh Diên nhanh chóng sắp xếp ký ức của thân thể này.
Người có hôn ước với phủ Trấn Quốc tướng quân vốn là Tống Minh Yên.
Nguyên chủ thân thể này bị chính cha ruột đánh ngất rồi ép thay Tống Minh Yên lên kiệu hoa xuất giá. Cú đánh quá mạnh, khiến nguyên chủ bỏ mạng ngay tại chỗ, còn chưa kịp về phủ tướng quân.
Nói đến cũng là đáng thương, nguyên chủ vốn là đích nữ con vợ cả, nhưng vì cha ruột thời trẻ công thành danh toại nên bỏ vợ bỏ con, chỉ đành để nàng ở dưới danh nghĩa của Tống phu nhân Hứa thị, phải xưng là nhị tiểu thư, từ nhỏ luôn bị Tống Minh Yên đè ép một bậc.
Mẫu thân ruột của nguyên chủ vượt ngàn dặm tìm chồng đến tận kinh thành, chỉ nhận về danh phận ngoại thất, cuối cùng buồn bực mà chết.