Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 49

Hải tặc?! Bọn họ bị hải tặc để mắt tới!

Dư Yểu trợn tròn mắt, lập tức quên hết ấn tượng về thành Thanh Châu, đó là hải tặc g.i.ế.c người không chớp mắt đấy!

Còn về việc vị hôn phu nói muốn g.i.ế.c người, nàng cảm thấy rất bình thường, không ra tay trước chẳng lẽ chờ hải tặc đến g.i.ế.c bọn họ sao?

Ngoài dự đoán, nàng không hề sợ hãi, ngược lại rất muốn biết hải tặc là khi nào để mắt tới bọn họ, vị hôn phu định đối phó với bọn chúng như thế nào.

Tuy nhiên, nàng nhìn chằm chằm nhưng không ai lên tiếng nữa, hết cách, Dư Yểu đành phải chủ động hỏi, "Lang quân, tại sao chúng ta không báo quan?"

Hải tặc ở gần thành Thanh Châu, theo lẽ thường thì quan nha thành Thanh Châu phải tiêu diệt bọn chúng, chỉ cần quan phủ ở đây không phải là kẻ bất tài háo sắc như Lưu tri phủ ở Tô Châu.

Lời nàng nói ngây thơ đến mức buồn cười, nhưng lại thành công kéo Tiêu Diễm về thực tại một chút.

Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc Lê Tùng, Lê Tùng đành phải giải thích đơn giản với Dư Yểu, bọn họ đi từ bến tàu đến đây, ngoài chiếc thuyền quan của bọn họ ra, chỉ thấy vài chiếc thuyền lớn có dấu hiệu rõ ràng, còn lại không có một chiếc thuyền nhỏ nào.

"Thành Thanh Châu giáp biển, không thể nào không có dân chúng sống bằng nghề đánh cá, không có thuyền nhỏ nào chứng tỏ hải tặc ở đây đã hoành hành từ lâu, ai ai cũng tránh xa. Nhưng chúng ta ở kinh thành lại chưa từng nghe thấy một chút tin tức nào, tin tức ở thành Thanh Châu được che giấu kỹ như vậy, nhất định có uẩn khúc."

Dư Yểu gật đầu, nàng hiểu rồi, có người ở thành Thanh Châu cấu kết với hải tặc, cho nên không thể báo quan!

"Vậy mấy chiếc thuyền lớn kia là của ai?" Nàng đột nhiên hỏi.

Thuyền buôn của mỗi nhà đều có dấu hiệu đặc biệt, trên thuyền của nhà họ Dư thích khắc một con cá đang bơi, nàng rất thông minh, vừa nghe đã hiểu.

"Ba chiếc thuyền đều là của Thịnh gia, còn có một chiếc khắc... ấn ký của Chử thị." Thường Bình đã hỏi người của khách điếm từ sớm, Thịnh gia là nhà buôn giàu có ở thành Thanh Châu, dựa vào thông gia là Chu thượng thư bộ Lại ở kinh thành nên làm ăn phát đạt, việc buôn bán trên biển ở vùng này gần như bị bọn họ độc chiếm, chỉ có Chử thị đã tồn tại từ lâu là không bị ảnh hưởng.

"Hải tặc nhất định có liên quan đến Thịnh gia này." Dư Yểu vừa nghe Thường Bình nói xong, vẻ mặt liền phẫn nộ, phụ thân từng nói với nàng làm ăn buôn bán phải ôn hòa, không nên làm việc gì quá tuyệt tình, cách làm của Thịnh gia rõ ràng là ngược lại.

Nàng không khỏi nghĩ, những thương gia ban đầu làm ăn giống Thịnh gia nói không chừng đã bị hải tặc cướp của g.i.ế.c người nên mới sụp đổ, Thịnh gia một mình độc chiếm thị trường, nhìn thế nào cũng thấy không đúng.

Không có lý nào, hải tặc không cướp thuyền buôn của nhà bọn họ. Trừ khi, bọn họ và hải tặc vốn là một phe.

Lời nàng vừa dứt, Thường Bình và Lê Tùng đều rất bất ngờ, không ngờ một cô nương bị nhốt trong phủ ba năm lại có thể nhìn thấu bí mật trong đó.

Thường Bình nghĩ, Trấn Quốc công phủ từ bỏ hôn sự này, quả thực là mắt mù. Có rất nhiều tiểu thư khuê các xuất thân cao quý, nhưng tiểu thư vừa thông minh lại vừa có thể dỗ dành bệ hạ vui vẻ như vậy, bọn họ chỉ thấy mỗi mình nàng.

Hơn nữa, nàng mỗi ngày đều có thể tự tìm niềm vui cho bản thân, lúc nào cũng cao hứng phấn khởi, rất hiếm khi oán trách hay khóc lóc.

So với tính tình tốt đẹp kia, dung mạo tuyệt sắc quả thực chỉ là thứ yếu.

Ít nhất, hắn và Vũ Vệ quân lang tướng Lê Tùng cũng sẽ không dễ dàng tỏ ra thiện chí với một tiểu nương tử xa lạ.

"Chử thị thì sao? Nàng thấy thế nào? Nàng có cảm thấy bọn họ cũng là kẻ xấu không?" Tiêu Diễm lạnh lùng nhìn đám cận vệ và thần tử đều mang vẻ mặt tán thưởng tiểu đáng thương, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào mọi người.

Đặc biệt là Lê Tùng, nếu hắn dám nói thêm một câu nữa, những ngày tiếp theo đừng hòng sống yên ổn.

Trong quán trọ nhất thời im lặng.

Không khí sau mưa mang theo chút se lạnh, nhưng Dư Yểu lại cảm nhận được sự lạnh lẽo sâu thẳm hơn từ giọng nói của vị hôn phu, nàng cẩn thận rụt cổ lại, "Phụ thân đã từng nói với ta về Chử thị, nói rằng gia phong bọn họ thanh liêm, chưa từng làm điều gì sai trái. Nghĩ lại, chắc là nhà bọn họ không có vấn đề gì lớn đâu."

Gia phong thanh liêm, chưa từng làm điều gì sai trái!

Vừa nghe thấy câu này, những ai biết chuyện trong lòng đều thầm toát mồ hôi lạnh thay cho thiếu nữ. Nàng thật sự đã chọc trúng vết thương lòng của bệ hạ.

"Hay cho một câu chưa từng làm điều gì sai trái, thật nên để người Chử gia nghe thấy câu này. Bọn họ chắc chắn sẽ vui mừng đến mức lấy bốn chữ này treo trong từ đường Chử gia." Nam nhân nhếch mép cười ha hả không ngừng, giọng nói trầm thấp như gió thoảng từ chân trời.

Vô định, không có chút chân thật.

Dư Yểu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng ngơ ngác nhìn vị hôn phu như người mất hồn, cho đến khi một bàn tay đặt lên vai nàng, vị hôn phu nhẹ nhàng nói với nàng, "Nàng c.h.ế.t chắc rồi, tiểu đáng thương."

Đến lúc này, Dư Yểu rốt cuộc cũng hiểu ra, vị hôn phu và Chử gia có mối thù! Mà nàng vừa mới khen Chử gia! Vị hôn phu không những không được nghe lời muốn nàng nói mà còn càng giận hơn!

Đầu óc nàng ong ong, theo bản năng liền chạy lên ôm lấy eo vị hôn phu.

Bất chấp có nhiều người ở đây, Dư Yểu nũng nịu nhận lỗi, "Lang quân, chàng biết đấy, lúc chàng chưa đến Tô Châu, ta đã bị nhốt trong một cái sân nhỏ, chỉ có Lục Chi nói chuyện với ta."

"Ta không biết Chử gia và lang quân có mối thù, nếu bọn họ đắc tội với lang quân, chắc chắn là lỗi của bọn họ."

Vị hôn phu là người tốt, vậy người Chử gia chính là kẻ xấu.

"Lang quân, vợ chồng là một thể, chàng không thích bọn họ, ta cũng không thích." Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nói với vị hôn phu về sở thích của mình.

Sau khi cha mẹ qua đời, trong thế giới của nàng, tương lai chỉ có vị hôn phu là quan trọng nhất, trước mọi đạo lý trên đời, nàng chỉ kiên định chọn vị hôn phu của mình, dù đúng hay sai.

Đôi mắt thiếu nữ mê hoặc sáng ngời, đồng tử lại trong vắt như một dòng suối trong, đen tuyệt đối, trắng tinh khiết.

Tiêu Diễm duỗi ngón tay lạnh ngắt vuốt ve mí mắt nàng, nhẹ nhàng âu yếm.

"Tiểu đáng thương, mạng của nàng lại được bảo toàn rồi."

***

Trời vừa tạnh, thành Thanh Châu vốn yên ắng lại trở nên nhộn nhịp, nhưng không bao gồm một khu vực nhỏ gần bến tàu.

Bởi vì, ở đây có một chiếc quan thuyền sơn đen neo đậu, không thuộc về Thịnh gia, cũng không liên quan đến Chử gia.

Gia chủ Thịnh gia vừa nhận được tin, lập tức phái người theo dõi chiếc thuyền kia cùng nhóm người khí thế bất phàm trong quán trọ.

Giờ mưa đã tạnh, ông ta lập tức đến phủ nha thành Thanh Châu gặp Tri phủ Triệu, hỏi lai lịch của những người này.

Tri phủ Triệu làm sao biết được quan thuyền là gì, ông ta chỉ biết gần đây triều đình không có động tĩnh gì liên quan đến thành Thanh Châu.

"Có lẽ là công tử tiểu nương tử nhà ai mượn quan thuyền đi chơi thôi. Người Chử gia vào kinh không phải cũng dựa vào danh tiếng của lão phu nhân trong cung đó sao."

Ông ta lấy Chử gia làm ví dụ, gia chủ Thịnh gia lập tức yên tâm được bảy phần, "Tri phủ đại nhân sáng suốt, ta cũng chỉ sợ lật thuyền trong mương thôi. Nghe nói, Vũ Vệ quân ở thành Tô Châu đang bắt người ầm ầm."