Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 42

Ánh mặt trời tươi sáng, Dư Yểu nheo mắt nhìn Lục Chi lần lượt đưa hương bánh và thuốc an thần, những người đó không từ chối nhận lấy, sau đó nàng lặng lẽ đi về một hướng.

"Lê hộ vệ, những người này đều là do ngươi dẫn ra sao? Ngươi thật lợi hại." Cô gái bắt chuyện với người ta, không ngừng khen ngợi, giọng điệu vô cùng chân thành.

Lê Tùng đã được thăng lên Vũ Vệ quân Lang tướng, vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô gái liền đoán được ý đồ của nàng, thẳng thắn nói cho nàng biết một số tình hình ở kinh thành.

“Kinh thành chia làm nội thành và ngoại thành, nội thành là nơi ở của hoàng cung và các quan lại quyền quý, ngoại thành phần lớn là nơi ở của dân thường và thương nhân. Chủ tử và người của Trấn Quốc Công phủ đều sống ở nội thành.” Hắn cố ý tách Tiêu Diễm và Phó gia của Trấn Quốc Công phủ ra để nói, chính là muốn nhắc nhở thiếu nữ một chút chỗ không đúng.

Thế nhưng, Dư Yểu sớm đã thông qua một khối ngọc bội nhận định vị hôn phu, căn bản không nghe ra chút ẩn ý trong lời này.

Nàng mím môi, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi giá nhà ở nội thành.

Thực ra, Dư Yểu không muốn vừa đến kinh thành đã ở nhà vị hôn phu hoặc nhà ngoại tổ họ Lâm, nàng muốn tự mình mua một chỗ ở, tương lai xuất giá sẽ tiện hơn một chút.

“Cách Quốc Công phủ đừng quá xa, chỉ cần hai ba gian là đủ rồi, Lê hộ vệ, nhà như vậy năm ngàn lượng đủ không? Hoặc tám ngàn lượng cũng được.”

Lê Tùng sửng sốt một chút, không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi chuyện này.

Hắn nhớ lại những ngôi nhà mình từng thấy khi đi tịch thu tài sản, trầm giọng đáp, “Vùng ven nội thành hoàn toàn có thể, các khu nhà gần Quốc Công phủ phần lớn không được mua bán.”

“Vậy Quốc Công phủ rộng bao nhiêu? Sân của lang quân ở được nhiều người như vậy sao?” Dư Yểu chỉ từng đi Quốc Công phủ một lần cùng mẫu thân từ rất lâu trước đó, nàng đã sớm không nhớ rõ, không có một khái niệm rõ ràng nào về Phó gia.

“Trấn Quốc Công phủ trải qua trăm năm, truyền được mấy đời, chiếm đất ước chừng mấy mẫu, diện tích gần bằng nửa con phố, sân nhà nhiều đến mức đếm không xuể.” Lê Tùng nghiêm túc nói ra những gì hắn biết về Phó gia, lại không trả lời câu hỏi thứ hai của Dư Yểu.

“Vậy chỗ lang quân ở nhất định rất rộng.” Dư Yểu tự động bổ sung điểm này trong đầu, sau đó quyết định mua nhà hai ba gian là được rồi, không thể làm mất mặt vị hôn phu.

“Chỗ chủ tử ở, vượt xa tưởng tượng của Dư cô nương.” Lê Tùng thấy sự ngưỡng mộ trong mắt thiếu nữ, giọng nói trầm thấp.

Dư Yểu nghe vậy, không nhịn được lộ ra vẻ mặt hãnh diện, “Lang quân vừa nhìn đã biết là người cực kỳ tôn quý lợi hại, đã có giao tình với Vũ Vệ quân mà người người đều nghe danh đã sợ mất mật, lang quân chắc hẳn cũng làm quan trong triều rồi nhỉ?”

Nàng nghĩ chức quan của lang quân nhất định cao hơn Lưu tri phủ, nếu không chỉ dựa vào thân phận thế tử, Vũ Vệ quân sẽ không khách khí như vậy.

Phân biệt giữa tước vị và quan vị, Dư Yểu biết một chút.

Chỉ có tước vị mà không có quan vị, giống như chỉ có hư danh mà không có thực chất.

Nghe đến đây, Lê Tùng kỳ lạ dừng một chút, gật đầu, “Chủ tử quả thật làm quan trong triều… cũng sẽ vượt xa tưởng tượng của Dư cô nương.”

“Vậy à, ngang với thừa tướng sao?” Dư Yểu chớp chớp hàng mi, hoàn toàn không nghĩ ra như thế nào mới gọi là vượt xa tưởng tượng, chức quan lớn nhất mà nàng biết chính là thừa tướng, nhất nhân chi hạ, vạn nhân chi thượng.

Lê Tùng im lặng không nói, nếu hắn thành thật trả lời thừa tướng còn kém xa, cũng đồng nghĩa với việc tiết lộ thân phận của chủ tử.

“Lê hộ vệ, ngươi kể thêm cho ta nghe về tình hình kinh thành đi, không giấu gì ngươi, ngoại tổ phụ của ta tuy là thái y trong cung, nhưng ta chỉ từng đến kinh thành một lần với mẫu thân, hiểu rất ít về kinh thành.” Dư Yểu nhạy bén nhận ra Lê hộ vệ kiệm lời không muốn nói nhiều về chuyện của vị hôn phu, lập tức chuyển chủ đề.

“Được, Dư cô nương cứ hỏi.” Lê Tùng đáp ứng nàng.

Bọn họ nói chuyện trên boong thuyền một lúc lâu, cho đến khi sóng gió nổi lên.

Dư Yểu cười tạm biệt hộ vệ cao lớn, trở về khoang thuyền của mình.

Mãi đến chiều tối, nàng canh giờ đi dùng bữa tối cùng vị hôn phu, mới đột nhiên phát hiện căn phòng lớn đến kỳ lạ kia chính là chỗ ở của vị hôn phu.

Mà thứ khiến nàng tò mò phía sau tấm rèm kia là giường của vị hôn phu.

Gần như vậy, chỉ cách khoang thuyền của nàng hai bước, nghe rõ ràng cả tiếng động, thậm chí chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách!

Tuy tấm bình phong này đủ rộng.

Dư Yểu lập tức đỏ mặt, cả người trở nên không thoải mái. Nhưng nàng lại không tiện nói ra lời muốn đổi chỗ ở khác, chỉ có thể cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Lang quân, ta đi nghỉ ngơi.” Cúi đầu chạy nhanh vào gian nhỏ có cửa sổ, nàng thậm chí không dám nhìn sắc mặt của vị hôn phu.

“Chạy nhanh như vậy, ngươi nói nàng ấy có phải sợ ta ăn nàng ấy không?” Dưới ánh nến, Tiêu Diễm cười nói chuyện với nội thị, sau đó, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng âm trầm, cảnh cáo nói không có lần sau.

Thường Bình sắc mặt trắng bệch, lập tức cung kính nói ngày mai sẽ đổi Dư Yểu sang phòng khác.

“Đổi tới đổi lui, ngươi thân là tổng quản nội thị trong cung cả ngày chỉ lo mấy chuyện này? Không muốn làm thì nhường chỗ.” Giọng điệu của nam nhân lạnh nhạt, vừa mắng nội thị, vừa sai người tắt hương trong lư hương.

Mùi long diên hương từ từ nhạt đi, một mùi hương thoang thoảng khác trở nên rõ ràng.

***

Đêm khuya, Dư Yểu vì hôm qua ngủ quá lâu, lúc này nằm trên giường căn bản không ngủ được.

Cửa sổ nhỏ kia lọt vào mấy tia sáng trăng trong trẻo, nàng nhìn chằm chằm hai lần, lực chú ý vẫn không thể tránh khỏi đặt ở phía bên kia bình phong.

Phía bên kia bình phong, ánh nến sáng trưng, thỉnh thoảng còn có tiếng động truyền đến.

Trong lòng Dư Yểu như có móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào tới cào lui, nàng nuốt nước miếng, do dự hồi lâu mới mở miệng.

“Lang quân, chàng nghỉ ngơi chưa?” Giọng thiếu nữ mềm mại gọi người, nam nhân một tay đặt trên vạt áo, sắc mặt lạnh nhạt.

“Còn thắp nến chắc là chưa ngủ, chưa nghỉ ngơi thì, lang quân, chàng nói chuyện với ta đi?” Dư Yểu không nghe thấy hồi âm, kiên trì gọi thêm một tiếng.

Đây không phải môi trường quen thuộc của nàng, đêm khuya thanh vắng, lại không có nha hoàn ở bên, nàng rất cần một người nói chuyện với mình.

Nếu không, sẽ không ngủ được.