Tia nắng sớm lọt qua khe hở bức rèm chiếu sáng căn phòng tối tăm.
Kỷ Hành vẫn nhắm mắt nằm yên trên giường có mỗi cánh tay vô thức vươn sang bên cạnh. Bất ngờ cậu chạm vào một thứ gì đó ấm áp và mềm mại, chính cảm giác này khiến cậu choàng tỉnh.
Kỷ Hành chầm chậm quay đầu nhìn sang bên cạnh, ngay lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc trong giấc mơ đêm qua. Hạ Minh Thầm đang nằm đó, chỉ cách mình trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc đó, cả người Kỷ Hành cứng đờ.
Sao lại như thế này?
Giấc mộng này sao lại dài vậy?
Lần đầu tiên gặp loại giấc mơ thế này đã đành, thế mà còn có cả phần hai...
Nhưng rất nhanh sau đó Kỷ Hành cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Ánh sáng mờ tối trong phòng, mùi mộc hương thoang thoảng, cảm giác vải ga giường dưới ngón tay; mọi thứ xung quanh quá chân thật đến từng chi tiết, thật đến mức không giống như đang trong mơ.
Nhất là khi Kỷ Hành rón rén bước xuống giường, một cơn đau từ nơi thầm kín trên cơ thể truyền tới, càng chứng minh đây không phải là trong mơ.
Kỷ Hành thất kinh, đầu óc chỉ còn một mảng trống rỗng. Cậu thậm chí không kịp nhìn nhận rõ ràng mọi thứ trước mắt rốt cuộc là thế nào đã hoảng hốt cúi xuống vơ đống quần áo bừa bãi trên sàn, không quan tâm mặt trái hay mặt phải, chỉ vội vàng mặc lên người rồi chạy biến.
Vì quá hoảng nên Kỷ Hành đã lấy nhầm quần của Hạ Minh Thầm mà không biết.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tối qua, rõ ràng cậu còn ở trong phòng của mình mà sao khi tỉnh dậy lại ở trên giường của Hạ Minh Thầm?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ giống như trong phim, cậu bị ai đó bỏ thuốc?
Nhưng ai lại đi bỏ thuốc cậu, một thằng con trai để đưa lên giường Hạ Minh Thầm?
Sau khi rời khỏi phòng của Hạ Minh Thầm, Kỷ Hành đi thang máy lên tầng của mình mà trong lòng vẫn thấy hoảng loạn, vì vậy dọc đường cậu không nhận ra cách trang trí của khách sạn này hoàn toàn khác với khách sạn nơi cậu ở tối qua.
Chỉ khi dừng trước cửa phòng 419, nơi cậu ở trước đây, Kỷ Hành mới nhận ra màu cửa không đúng.
Đây không phải là khách sạn cậu ở tối qua!
Chẳng lẽ đêm qua có ai đó đã bắt cóc cả cậu và Hạ Minh Thầm đến một khách sạn khác, còn bỏ thuốc họ, chỉ để cho họ ngủ với nhau một giấc? Vô lý, thật sự vô lý.
Kỷ Hành đứng trước cửa phòng, miên man suy nghĩ, cuối cùng vẫn rối loạn.
Cách giải thích hợp lý nhất mà cậu có thể nghĩ đến là: Đây vẫn là trong mơ, chỉ là một giấc mơ quá chân thật.
“Xin chào, xin hỏi có phải quý khách quên mang thẻ phòng không ạ?" Tiếng của nhân viên khách sạn vang lên từ phía sau cậu.
"Không…" Kỷ Hành theo phản xạ trả lời, rồi vô thức đưa tay sờ vào túi quần, lúc này mới nhận ra cái quần đang mặc không phải của mình.
Thực ra nhìn kỹ lại, cái áo phông màu hồng nhạt cậu đang mặc cũng không ổn.
Nó đúng là áo của cậu nhưng cậu vốn không mang theo nó đến đoàn phim này. Lúc nãy chỉ chăm chăm nghĩ đến việc rời đi, cậu thấy quen mắt nên mới nhặt lên mặc vào luôn.
Cùng với chiếc áo thun, cậu còn nhặt lên chiếc ba lô thỏ nhung đang nằm trên thảm.
Ba lô... đúng rồi, suýt nữa thì quên mất ba lô.
Kỷ Hành mở ba lô ra, nhanh chóng tìm thấy thẻ phòng bên trong, nhưng số phòng trên thẻ không phải là 419, mà là 819. cậu cầm thẻ phòng mà sững sờ tại chỗ, không biết nên đi về hướng nào.
“Thưa quý khách, quý khách cần trợ giúp gì không ạ?" Nhân viên khách sạn đã nhận ra sự khác thường của Kỷ Hành. Anh ta nói gì đó vào bộ đàm, rồi quay lại hỏi Kỷ Hành: "Quý khách, anh ở phòng 419 phải không ạ?”
Hiển nhiên, dáng vẻ bối rối của Kỷ Hành khiến nhân viên khách sạn hiểu nhầm. Vừa nãy, anh ta có lẽ đã gọi bảo vệ, vì Kỷ Hành thoáng thấy bóng người mặc đồng phục bảo vệ đang tiến đến từ cuối hành lang.
Lúc này, Kỷ Hành bình tĩnh để suy nghĩ được nữa, theo bản năng cậu chọn cách tránh khỏi rắc rối. Cậu cầm thẻ phòng giơ lên cho nhân viên xem, nói: "Tôi ở phòng 819, vừa rồi đi thang máy nhầm tầng."
Nhân viên nhìn thấy thẻ phòng trên tay cậu cũng dịu giọng lại.
Kỷ Hành không nán lại thêm, vội vàng cầm thẻ đi đến phòng 819. Cửa phòng mở ra sau tiếng bíp của hệ thống điện tử. Do dự giây lát trước cửa cậu mới lấy hết can đảm bước vào.
Bất ngờ phát hiện đây đúng là phòng của mình.
Trong phòng có chiếc vali của cậu, trên bồn rửa tay có đồ dùng cá nhân của cậu, trong tủ quần áo treo đồ của cậu.
Chẳng lẽ giấc mơ vẫn còn đang tiếp diễn?
Giấc mơ này quá chi tiết, thậm chí cậu vẫn còn có thể cảm nhận được vài chỗ trên cơ thể đang khá khó chịu.
Tuy Kỷ Hành là người đồng tính, nhưng cậu chưa từng yêu đương, càng không thể có những trải nghiệm như vậy trong đời thực. Nhưng mặc dù vậy, cậu có tìm hiểu trên mạng, nên vẫn nắm được kiến thức cơ bản và vệ sinh sinh lý.
Trước đây, thỉnh thoảng cậu cũng mơ thấy những giấc mơ kiểu này, nhưng chúng luôn mơ hồ, một vài đoạn không rõ ràng. Nhưng khó tin là, giấc mơ lần này không chỉ cụ thể, chi tiết, thậm chí cảm giác để lại cũng rất rõ ràng.
Tạm bỏ qua mối bận tâm trong lòng, Kỷ Hành đi tắm rửa, tiện thể kiểm tra cơ thể. Khi thấy trên người không có vết thương nghiêm trọng nào, cậu mới yên tâm. Chỉ có điều từ lúc tỉnh dậy, bụng cậu cứ thấy khó chịu, nghĩ rằng có lẽ do tối qua hoạt động quá mạnh mẽ nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Khi đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc giấc mộng kỳ lạ này, một tờ thông báo trên bàn có tiêu đề khiến Kỷ Hành chú ý: "Diễn Viên Đặc Huấn". Đây có lẽ là tên của một chương trình… còn có vẻ quen quen.
Mình đã thấy nó ở đâu nhỉ?
Kỷ Hành cau mày suy nghĩ một lúc, rồi tròn mắt sững sờ!
Đây chính là tên của chương trình tống nghệ trong câu chuyện đồng nhân mà cậu đọc đêm qua!
Trong câu chuyện đó, cậu và Hạ Minh Thầm cùng tham gia chương trình "Diễn Viên Đặc Huấn". Hạ Minh Thầm là một người hướng dẫn nghiêm khắc, còn anh là học viên mờ nhạt. Ngày đầu tiên tham gia, đoàn phim đã tổ chức một bữa tiệc để mọi người làm quen. Hai người uống quá nhiều, cuối cùng không hiểu sao lại thành ra lăn giường cùng nhau.
Khi đọc đến tình tiết này, Kỷ Hành còn thầm phê bình: làm gì có chương trình nào lại tổ chức tiệc vào ngày nhập đoàn? Rõ ràng tác giả chỉ cố tình sắp đặt để hai người làm chuyện đó.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tình tiết vô lý đó lại xảy ra thật!
Không ngờ rằng mình đã rơi vào câu chuyện đồng nhân văn "Ảnh Đế Bá Đạo Yêu Cuồng Nhiệt" đó!
Kỷ Hành cầm tờ thông báo trong tay, cảm thấy ớn lạnh.
Nếu cậu tiếp tục ở trong thế giới này, thì kế tiếp, giống như trong truyện, cậu sẽ bị Hạ Minh Thầm hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, không hề kiêng nể mà làm này làm kia với cậu... Nghĩ đến đây, Kỷ Hành không khỏi rùng mình.
Cậu là người nhút nhát, lại sợ đau nữa chứ.
Cậu không chịu nổi những tình tiết trong câu chuyện đó đâu.
Sau nửa giờ lo lắng trong phòng, cuối cùng Kỷ Hành quyết định chủ động tự cứu mình. Câu chuyện mới chỉ bắt đầu, trong truyện Hạ Minh Thầm vẫn chưa có tình cảm "vặn vẹo" đó với cậu, cậu hoàn toàn có thể ngăn cản mọi thứ xảy ra.
Nếu Kỷ Hành nhớ không nhầm, nguyên tác nói rằng cậu tỉnh dậy từ trong vòng tay của Hạ Minh Thầm, sau đó hai người còn động chạm âu yếm một lúc nữa. Nhưng hôm nay cậu tỉnh dậy trước, còn lén trốn về phòng mình, điều này chứng tỏ cốt truyện có thể thay đổi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hành cảm thấy khá hơn.
Nghĩ một cách tích cực hơn, có lẽ tối qua Hạ Minh Thầm uống quá nhiều, hôm nay tỉnh lại có khi sẽ chẳng nhớ gì.
Dù sao, trong thực tế thì đàn ông say rượu rất khó có thể "lên" được, nhưng trong phim và tiểu thuyết thì khác; nhân vật chính không chỉ có thể làm rất nhiều việc sau khi say rượu, mà còn thường "mất trí nhớ" đột ngột nữa.
Nếu là người bình thường, tỉnh dậy thấy có gì không ổn, chắc chắn sẽ đi kiểm tra, nhưng Hạ Minh Thầm là một ảnh đế, anh ấy chắc chắn sẽ không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài đâu đúng không? Kỷ Hành càng nghĩ càng thấy lạc quan, suýt nữa tự thuyết phục được mình thành công.
Cùng lúc đó, ở trong phòng kia, Hạ Minh Thầm cũng mở mắt.
Khi nhận ra khung cảnh trong phòng anh có chút ngạc nhiên .
Anh vòng tay qua chỗ bên cạnh, đầu ngón tay tìm kiếm cơ thể mềm mại, ngoan ngoãn tối qua. Nhưng chỉ có trống không.
Nếu không phải vì chiếc giường lộn xộn và quần áo vương vãi trên sàn, anh đã cho rằng cả chỉ là một giấc mơ.
Hạ Minh Thầm đứng dậy đi tới bên bàn, nhặt lên tờ thông báo. Ánh mắt dừng lại khá lâu ở dòng chữ "Diễn Viên Đặc Huấn". Sau đó, như nhớ ra điều gì, anh bước nhanh đến cạnh giường, cầm lên một chiếc hộp nhỏ.
Đó là một hộp bαo ©αo sυ đã bị mở ra một góc, nhưng thứ bên trong lại chưa bị đυ.ng vào.
Tối qua anh thiếu kiên nhẫn lẫn có phần mất kiểm soát, vậy mà lại...
Hạ Minh Thầm chỉ nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.